- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi ra đi, ta biết ta sai rồi! Ngươi không nên tức giận nữa có được không, ta về sau sẽ không treo giải thưởng gì nữa, ta nào biết được, bọn họ sẽ ra tay ác như vậy! Tiểu tâm can của ta!
Nhϊếp Thiên Bá nhìn thấy, U Nguyệt công chúa còn đang ở trong l*иg giam, bên ngoài l*иg giam, vẻ mặt của Trương Chính Đạo si tình cầu xin.
Quần áo của Trương Chính Đạo cực kỳ hoa lệ, từ trâm gài tóc, đến áo bào, giày… đều là pháp bảo, một thân hào khí, nhìn mà Nhϊếp Thiên Bá cảm thán, đệ tử Kim Ô Tông thật có tiền.
Trương Chính Đạo hơi mập mạp, khuôn mặt có chút hèn mọn, nhưng cặp mắt lại cực kỳ si tình nhìn U Nguyệt công chúa trong l*иg. Hình tượng này thấy thế nào, cũng có chút cay mắt.
- Hừ!
U Nguyệt công chúa hờn dỗi uốn éo thân thể, trong mắt trượt xuống hai hàng nước mắt, làm người xung quanh tóc gáy dựng đứng. Nhưng Trương Chính Đạo lại nhìn đến trái tim tan nát.
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo biểu diễn chuyên nghiệp như thế, hài lòng gật đầu, Trương Chính Đạo quả thật là chân hán tử, có thể làm được việc mà người khác không thể, không uổng ta xem trọng hắn như vậy.
- Ngươi đánh ta đi, Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi đánh ta đi, ngươi muốn thế nào cũng được, chỉ là không nên tra tấn bản thân, ngươi như vậy, ta không chịu được! Tiểu Nguyệt Nguyệt! Bọn họ không cho ta cưới ngươi, nhưng ta không quản, ta nhất định phải cưới ngươi, Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta không thể không có ngươi được!
Vẻ mặt Trương Chính Đạo cực kỳ si tình.
Đám đệ tử Nhϊếp gia run lẩy bẩy, không đành lòng nhìn nữa. Mẹ nó, đường đường nhi tử của trưởng lão Kim Ô Tông, thiên hạ bao nhiêu nữ nhân mặc ngươi lựa chọn, hắn chọn nửa ngày, lại chọn cái này... quả nhiên giống như Vương Khả nói, người của tiên môn, khẩu vị rất đặc biệt.
- Vị này là Trương thượng tiên của Kim Ô Tông sao, tại hạ...
Nhϊếp Thiên Bá tiến lên một bước.
- Cút! Không thấy ta và Tiểu Nguyệt Nguyệt đang nói chuyện sao?
Trương Chính Đạo cũng không quay đầu lại mắng một câu.
Sắc mặt của Nhϊếp Thiên Bá cứng đờ, trong lòng dâng lên hỏa khí, nhưng chỉ có thể đè xuống.
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ ta?
Trương Chính Đạo vẫn khóc hỏi.
Nhưng U Nguyệt công chúa chỉ thấp giọng nức nở, không nói lời nào.
- Nếu không ta báo thù giúp ngươi? Thế nào, ai gϊếŧ người của ngươi, ta gϊếŧ hắn!
Trương Chính Đạo hung ác nói.
- Trương sư huynh, không, Trương thượng tiên, ta là dựa theo lệnh của ngươi đi bắt người, không liên quan gì tới ta!
Vương Khả lo lắng nói.
Trương Chính Đạo cũng không để ý, quay đầu hung tợn nhìn về phía Vương Khả:
- Hừ, chuyện không liên quan tới ngươi? Ta chỉ để các ngươi bắt U Nguyệt công chúa, có bảo các ngươi gϊếŧ người sao? Ngươi gϊếŧ thủ hạ của Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta muốn báo thù giúp Tiểu Nguyệt Nguyệt!
- Không, Trương thượng tiên, ta vô tội, ngươi treo giải thưởng còn đáp ứng để ta vào Kim Ô Tông, ngươi sao có thể lật lọng?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Ta treo giải thưởng, ta nói cái gì chính là cái đó, tặc tử, để mạng lại!
Trương Chính Đạo tức giận muốn xuất thủ.
Đám người Nhϊếp Thiên Bá nhìn mà hả giận, nhưng, nhưng trong lòng Nhϊếp Thiên Bá thì phiền muộn, xem ra giải thưởng của Kim Ô Tông là không trông cậy vào được rồi.
- Trương Chính Đạo!
Bỗng nhiên U Nguyệt công chúa quát.
Trương Chính Đạo muốn động thủ liền dừng tay, nhìn về phía U Nguyệt công chúa:
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi, ngươi để ý đến ta? Ngươi không giận ta nữa?
U Nguyệt công chúa vẫn đang lau nước mắt:
- Mặc dù Vương gia chủ bắt ta, gϊếŧ mấy thủ hạ của ta, nhưng cuối cùng không có ngược đãi ta, dù có người không ngừng bảo hắn tra tấn bức cung, hắn cũng ngăn lại! Hắn là dựa theo lệnh bắt ta, ta không trách hắn!
- Tạ ơn U Nguyệt công chúa lượng thứ!
Vương Khả đầu đầy mồ hôi nói.
- Hừ, tiện nghi ngươi!
Lúc này Trương Chính Đạo mới thu tay lại.
- Trương thượng tiên, U Nguyệt công chúa không trách ta, ngài ban bố giải thưởng, còn có thể thực hiện không? Tại hạ còn có thể vào Kim Ô Tông không?
Vương Khả mượn cơ hội hỏi.
Hiện tại có U Nguyệt công chúa cho chỗ dựa, Vương Khả muốn liều một lần.
- Ngươi còn muốn vào Kim Ô Tông?
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
- Là ngài ban bố giải thưởng a, Trương thượng tiên, ngài không thể lật lọng được!
Vẻ mặt Vương Khả đau khổ.
Trương Chính Đạo đang muốn phản bác, nhưng nhìn thấy U Nguyệt công chúa ở một bên nhìn mình chằm chằm, trên mặt cứng đờ, tựa như không muốn ở trước mặt U Nguyệt công chúa làm tiểu nhân lật lọng.
- Hừ, mặc dù ngươi bắt được U Nguyệt công chúa, nhưng gϊếŧ thuộc hạ của nàng, lúc đầu hứa hẹn cho ngươi năm danh ngạch, hủy bỏ bốn cái, cho ngươi một danh ngạch mà thôi!
Trương Chính Đạo trầm giọng nói.
- Một danh ngạch? Một danh ngạch cũng tốt! Đúng rồi, ta còn bắt nha hoàn của U Nguyệt công chúa, ngươi xem, chính là nàng bán rẻ U Nguyệt công chúa, phải chăng có thể lấy công bù qua?
Vương Khả tận dụng mọi thứ hỏi.
Trương Chính Đạo nhìn tiểu biểu tỷ, nhất thời khó xử.
- Những nha hoàn kia đều là từ bé theo ta trưởng thành, ta không trách nàng! Chỉ tiếc mấy nha hoàn khác, không biết còn sống không.
U Nguyệt công chúa có chút thảm thiết nói.
- Công chúa, nô tỳ đáng chết!
Tiểu biểu tỷ quỳ xuống sám hối.
Vương Khả lại nhìn Trương Chính Đạo.
- Hừ, nể tình ngươi giúp Tiểu Nguyệt Nguyệt bắt về một nha hoàn, ta lại cho ngươi một danh ngạch!
Trương Chính Đạo lạnh lùng nói.
- Vâng, tạ ơn Trương thượng tiên cho Vương gia ta hai danh ngạch, đa tạ Trương thượng tiên! Trương thượng tiên yên tâm, ta sẽ để đệ tử Vương gia tiếp tục tìm kiếm, giúp U Nguyệt công chúa tìm được nha hoàn khác, đến lúc đó còn xin Trương thượng tiên chiếu cố, có thể lại cho thêm một danh ngạch!
Vương Khả kích động nói.
- Ngươi tìm được rồi nói sau! Hiện tại đừng quấy rầy ta và Tiểu Nguyệt Nguyệt tâm sự, hừ!
Trương Chính Đạo hừ lạnh nói.
- Vâng vâng!
Vương Khả vui vẻ nói.
Có hai danh ngạch, Vương Khả đã thỏa mãn. Nếu lại tìm được nha hoàn của công chúa, sẽ còn thêm danh ngạch, Vương Khả há có thể không cao hứng?
Trương Chính Đạo như con chó tiếp tục dỗ dành U Nguyệt công chúa:
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi tìm về nha hoàn khác.
- Hừ!
U Nguyệt công chúa lại không để ý tới Trương Chính Đạo.