- Đương nhiên... làm chính thê là không thể nào, đệ phải nhớ kỹ, chính thê của đệ nhất định phải sinh ở danh môn, ít nhất cũng phải là tiểu thư của Vương tộc ngũ phẩm, mới có tư cách xứng với đệ!
- Lại tới nữa...
Lục Ly trợn mắt, Lục Linh nói chuyện luôn nói một nửa, không nói cho hắn biết tình huống chân chính. Nếu như những lời này không phải Lục Linh nói, hắn sẽ tát cho đối phương thanh tỉnh.
Hắn đóng cửa lại, khẽ vuốt chiến đao trong tay. Sau đó vận chuyển huyền lực vào tay phải, nhất thời cảm giác lực lượng của cánh tay tăng nhiều, hắn vung Thiên Lân Đao lên.
- Khúc khích...
Đao càng lúc càng nhanh, đao phong phá không, hắn càng múa càng hưng phấn, trong sân, bụi đất đầy trời, Lục Linh vội vàng đi vào phòng.
- Tốt!
Luyện một lúc, Lục Ly dừng lại, trong mắt tinh mang rạng rỡ, sắc mặt đỏ rực, cả người yên lặng ở trong vui sướиɠ. Hắn quay đầu lại nhìn Lục Linh nói:
- Tỷ tỷ, có cây đao này, cho dù là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, ta đều có nắm chắc chiến một trận!
Lục Linh đi ra, đưa một cái nỏ tới, nhàn nhạt cười nói:
- Cộng thêm cái nỏ này, đệ có thể vô địch dưới Thần Hải cảnh. Đệ phải nhớ kỹ, bất kể là ai, chỉ cần là kẻ địch thì quyết không được lưu tình, gϊếŧ rồi hãy nói!
Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Ly đã thức dậy thật sớm, Lục Linh một người đi tới tây môn chờ đợi.
Ngoài tây môn đứng yên từng dãy võ giả, nhìn qua ít nhất cũng ba trăm người. Toàn bộ mặc chiến giáp màu trắng bạc của Liễu gia, cưỡi đại mã cao to, trước nhất có bảy tám người cưỡi Ngân Lang, Liễu Di còn chưa tới, hiển nhiên là chưa tới giờ.
- Liễu gia quả nhiên cường đại!
Lục Ly nhìn lướt qua, thấy ba trăm người này đều là võ giả Huyền Vũ cảnh, Huyền Vũ cảnh hậu kỳ không ít. Đây không phải một hai người, mà là ba trăm người. Đây chỉ là một phần võ giả của Ngoại đường, toàn bộ thành vệ quân trong thành đều là võ giả của Liễu gia.
- Vượt qua mỗi một cảnh giới đều khó như lên trời, xem ra châm ngôn nói không sai!
Hơn ba trăm người, Lục Ly cảm ứng một lúc, lại không có ai là Thần Hải cảnh, hắn âm thầm cảm khái. Hoàn cảnh sinh tồn của Bắc Mạc ác liệt, người người sùng vũ, con dân các bộ lạc ở lúc tuổi còn trẻ đều là thợ săn tốt nhất. Bất quá chỉ một hai phần mười có thể tu luyện ra huyền lực, có thể đột phá Thần Hải cảnh, mấy trăm võ giả Huyền Vũ cảnh lại chỉ có một hai người.
Huyền Vũ, Thần Hải, Hồn Đàm, Mệnh Luân, Bất Diệt, Quân Hầu, Nhân Hoàng!
Đột phá bất kỳ một cảnh giới nào cũng cực kỳ khó khăn, mà một khi đột phá, thực lực sẽ nâng cao mấy lần, thân phận địa vị quyền thế cũng sẽ gia tăng thật lớn. Tỷ như Địch Bá đột phá Thần Hải cảnh, ở Hàn Băng Thâm Uyên lập tức được Triệu gia chiêu dụ, về sau lập xuống công lớn liền được đề bạt làm trưởng lão Ngoại đường.
Mặc dù một đại gia tộc có rất nhiều trưởng lão Ngoại đường, nhưng có thể trở thành trưởng lão, địa vị ở gia tộc này sẽ nâng cao thật lớn, có khả năng lấy được tài nguyên cũng gia tăng.
- Tiểu tử, tới đây!
Liễu Ngọc thấy Lục Ly ngây ngốc đứng ở ngoài tây môn, liền nhìn hắn khẽ kêu một tiếng, sau đó phân phó người bên cạnh:
- Cho hắn một con ngựa.
- Nha!
Lục Ly vội vàng bước lại, có người dắt tới cho hắn một con ngựa. Lục Ly gãi gãi đầu, hắn không biết cưỡi ngựa, trước kia ở bộ lạc hắn cũng không dám cao điệu như vậy, chưa từng cỡi ngựa qua.
- Không biết cưỡi? Tự mình nhìn rồi học đi, đừng bị ngã chết là được.
Liễu Ngọc liếc mắt nhìn hắn, cũng không có chỉ dẫn quá nhiều, Lục Ly không biết phân biệt cố ý gia nhập Khách đường, khiến Liễu Ngọc nhìn hắn hơi có chút khó chịu.
Lục Ly sờ mũi, thân thể nhảy lên lưng ngựa, bất quá không dám lộn xộn, chỉ có thể nắm chặt dây cương.
Đát đát đát!
Chốc lát sau, ba con Ngân Lang từ trong cửa Tây phi nhanh ra, phía trước nhất là một cô gái mặc nhuyễn giáp màu bạc, sau lưng buộc áo choàng màu đỏ, mặt đẹp như hoa, kiều nhan như ngọc, anh tư hiên ngang, để một đám võ giả trẻ tuổi của Liễu gia ánh mắt nóng bỏng.
Hôm nay Liễu Di không có mặc áo lông cáo, mà mặc nhuyễn giáp, vóc dáng linh lung không bị che lấp, ngược lại có loại phong tình khác.
Ánh mắt của nàng đảo qua mọi người, hơi dừng lại ở trên người Lục Ly một chút,
Xác định người đã đến đủ, nàng khẽ kêu lên:
- Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, trong ngày thường Liễu gia đối đãi chư vị không tệ. Lúc này là thời khắc Liễu gia nguy nan nhất, mời chư vị giúp Liễu gia ta một tay, san bằng Hàn Vân Sơn!
- San bằng Hàn Vân Sơn!
Vô số người vung cánh tay hô to, thanh âm vang dội khắp nơi, chấn màng nhĩ của Lục Ly ong ong, phía dưới chiến mã xao động bất an, thiếu chút nữa hất Lục Ly xuống.
- Tốt, lên đường, mục tiêu Hàn Vân Sơn!
Liễu Di cầm một thanh trường kiếm màu bạc, nàng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm chỉ phương bắc, dẫn đầu cưỡi Ngân Lang gào thét lao đi. Phía sau mười Ngân Lang Hộ Vệ lập tức đuổi theo, tiếp đó là ba trăm võ giả Liễu gia, chỉnh tề đi theo chạy băng băng.
- Giá, giá, giá!
Lục Ly không biết cưỡi ngựa, vốn ở trước đội ngũ, lại từ từ đến cuối cùng. Hắn nhìn đại bộ đội sắp đi xa mà nóng nảy, không ngừng thúc giục chiến mã đi về phía trước.
Địch Bá là muốn chém hắn thành muôn mảnh, phỏng chừng võ giả Triệu gia cũng sẽ không bỏ qua hắn, nếu như thoát khỏi đại bộ đội, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chưa ăn thịt heo, cũng thấy qua heo chạy. Lục Ly học theo, chiến mã rốt cục miễn cưỡng đi theo đại bộ đội. Bất quá hắn có chút thảm, cả người không ngừng xóc nảy, mấy lần té xuống, không thể không nhảy lên lưng ngựa lần nữa...
- Ha ha ha, ngươi xem người nọ!
- Đây là người của Liễu gia? Sao nhìn giống như tên hề vậy?
Trên đường phố có rất nhiều người đi đường, thấy Lục Ly thỉnh thoảng từ trên lưng ngựa rơi xuống, giống như hầu tử chạy nhanh nhảy lên lưng ngựa thì đều cười lớn. Ở Vũ Lăng Thành, võ giả đâu đâu cũng có, ai không biết cưỡi ngựa chứ?
Sau khi ngã hơn mười lần, Lục Ly rốt cục nổi giận, giơ tay lên tát chiến mã một cái. Khí lực của hắn lớn bao nhiêu? May mắn thu lực kịp, nếu không đầu ngựa đã bị đập vỡ.