Chương 36. Con đường của đệ chỉ vừa mới bắt đầu

Huyền lực là căn bản của võ giả, muốn có chiến lực mạnh mẽ, thì nhất định phải để huyền lực lưu chuyển toàn thân, tùy thời có thể điều động đi bất kỳ địa phương nào.

Do đó muốn tu luyện, nhất định phải tu luyện kinh mạch trước, dùng huyền lực luyện hóa tất cả vật chất làm kinh mạch tắc nghẽn, đả thông kinh mạch, để huyền lực có thể tự do lưu chuyển ở trong tất cả kinh mạch.

Mỗi người thể chất khác nhau, có người kinh mạch tắc nghẽn nhiều, có thì ít, có thì hoàn toàn chắn chết, căn bản không thể nào đả thông.

Đây chính là thiên phú khác biệt...

Thể chất tốt, thiên phú biếи ŧɦái, vật tắc nghẽn ít ỏi, người khác đả thông một kinh mạch phải cần cả tháng, thậm chí mấy năm, hắn lại chỉ cần mấy ngày thậm chí nửa ngày, dạng người như vậy thường thường được gọi là thiên tài!

...

- Lão thiên, thể chất của ta tốt như vậy sao...

Chỉ tu luyện nửa canh giờ, Lục Ly mở mắt, kinh ngạc đến thì thào. Giờ khắc này hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Lục Linh nói, hắn chỉ cần ba ngày có thể tu luyện tới Huyền Vũ cảnh trung kỳ.

Hắn vận chuyển Chiến Thần Đồ Lục, tốc độ tu luyện không biết là nhanh hay chậm, bởi vì hắn không biết tốc độ tu luyện của người khác.

Nhưng có một điểm có thể xác định, hiện tại hắn tu luyện một chủ mạch tên là Trùng mạch, vật tắc nghẽn bên trong rất ít ỏi, ít đến thương cảm, thậm chí... hiện tại hắn có thể để huyền lực xuyên qua cả đường kinh mạch.

Này chỉ có hai giải thích!

Một là hắn thiên tư tuyệt đỉnh, hai là khi còn bé có người cho hắn ăn linh dược cực phẩm, cải thiện thể chất. Mặc kệ là loại tình huống nào, Lục Linh khẳng định biết rõ nguyên do, nếu không nàng sẽ không để Lục Ly ở trong vòng ba ngày đột phá Huyền Vũ cảnh trung kỳ.

Mười hai chủ mạch, khơi thông bốn cái chính là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, khơi thông tám cái là Huyền Vũ cảnh hậu kỳ, toàn bộ khơi thông chính là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, lại ngưng tụ Thần Hải liền thành Thần Hải cảnh.

Bốn đường kinh mạch!

Nếu như mỗi một đường đều giống như Trùng mạch, như vậy khơi thông bốn đường kinh mạch căn bản không cần ba ngày, nếu như không nghỉ ngơi, nhiều nhất một ngày rưỡi liền thành.

- Tu luyện!

Lục Ly cũng mặc kệ, dù sao sau khi thức tỉnh huyết mạch, Lục Linh sẽ nói cho hắn biết tất cả sự tình. Hắn một lòng tu luyện huyền lực, dùng huyền lực đả thông kinh mạch, trước đột phá đến Huyền Vũ cảnh trung kỳ lại nói.

Thực lực càng mạnh, tu luyện càng nhanh, Liễu gia sẽ càng coi trọng. Chỉ cần có Liễu gia che chở, đừng nói một trưởng lão Ngoại đường như Địch Bá, coi như trưởng lão Nội đường của Triệu gia muốn tìm Lục Ly phiền phức cũng phải nghĩ lại.

Sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống, một lúc lâu sau, Lục Linh mang theo hộp cơm đi vào, nhìn thấy trên người Lục Ly có ánh sáng huyền lực lóng lánh, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, một mình trở về phòng nghỉ ngơi.

Lục Ly không có ăn cơm, cũng không nghỉ ngơi, một lòng yên lặng ở trong tu luyện, cả người hắn rất phấn khởi, tu luyện một đêm cũng không cảm thấy bất luận mỏi mệt gì, ngược lại tinh thần phấn chấn.

Sau khi trời sáng, Lục Linh đến, ép Lục Ly đi ngủ một lúc, giữa trưa Lục Ly tỉnh lại, tiếp tục tu luyện huyền lực, lợi dụng huyền lực đả thông kinh mạch.

Hai ngày sau, Lục Ly Lục Linh đều không ra khách sạn, Lục Ly trừ ăn cơm và ngủ, thì thời gian còn lại đều tu luyện, đả thông kinh mạch.

Tiến độ của hắn cực kỳ nhanh, trong đêm ngày đầu tiên đả thông Trùng mạch, buổi chiều và ban đêm ngày thứ hai đả thông Thủ Dương mạch tay trái và Thủ Âm mạch tay phải, ngày thứ ba bắt đầu trùng kích Tề Dương mạch ở đùi phải.

Hoàng hôn ngày thứ ba, Lục Ly mở mắt, hắn nhìn thấy Lục Linh ở bên người, như một đứa bé vui sướиɠ kêu lên:

- Tỷ, đệ làm được! Đệ đã đả thông bốn đường kinh mạch, hiện tại đệ là võ giả Huyền Vũ cảnh trung kỳ.

Không đến ba ngày, Lục Ly thành công từ Huyền Vũ cảnh sơ kỳ đột phá đến trung kỳ, nếu như tốc độ này truyền đi, sợ là toàn bộ Vũ Lăng Thành sẽ sôi trào.

Lục Linh cười cười, cũng không có ngoài ý muốn gì, có chỉ là kiêu ngạo và vui mừng, nàng gật đầu nói:

- Con cháu Lục gia chúng ta chính là mạnh như vậy, Lục Ly, đệ không có để phụ thân mất mặt. Bất quá ngàn vạn lần không thể kiêu ngạo, con đường của đệ... chỉ là vừa mới bắt đầu.

- Lục Ly, cút ra đây!

Thời điểm Lục Ly dừng tu luyện, mới vừa ăn chút cơm canh, bên ngoài truyền đến âm thanh bá khí.

- Địch Bá!

Hai tỷ đệ đều hết sức quen thuộc Tthanh âm này, hai người liếc nhau, sắc mặt hơi đổi. Sự tình hai người lo lắng nhất đã phát sinh, Địch Bá tìm tới cửa, trọng yếu nhất là... Địch Bá lại dám ở trong khách sạn của Liễu gia lớn lối như thế? Một trưởng lão Ngoại đường mới vừa gia nhập Triệu gia phách lối như vậy? Là ai cho hắn lực lượng?

- Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?

Lục Ly nhìn Lục Linh, trong tay đã nhấc lên chiến đao, nếu như Địch Bá muốn động thủ, hắn chỉ có tử chiến.

- Đừng nóng vội.

Lục Linh trầm ngâm một chút, sau đó đứng lên nói:

- Đi ra ngoài gặp hắn, hắn cũng không dám động thủ ở trong khách sạn. Nếu không sẽ không rống to, trực tiếp gϊếŧ vào rồi.

Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi!

Trốn tránh ở đây không phải biện pháp, còn không bằng đi xuống đối mặt, phía dưới người nhiều, nháo ra chuyện Liễu gia sẽ nhanh chóng biết được.

Lục Ly đỡ Lục Linh đi ra ngoài, đi đến đầu bậc thang liền thấy trong đại sảnh khách sạn đứng đầy người, tiểu nhị khách sạn và bọn hộ vệ đều đi ra, vây lấy một đám võ giả mặc chiến giáp màu xanh.

- Địch Bá!

Lục Ly và Lục Linh liếc mắt liền thấy được Địch Bá, hắn mặc chiến giáp màu xanh, mang theo bốn năm người, xem ra đều là võ giả của Triệu gia.

Địch Hổ di truyền hình thể của Địch Bá, mặt chữ quốc, ít nhất cũng cao 1m85, lưng hùm vai gấu, trên lưng vác một cái búa lớn, toàn thân tản ra khí tức cuồng dã, thoạt nhìn như một con hoang thú hình người.

- Lục Linh Lục Ly!