Chương 2. Di tiểu thư

Ăn xong mấy khối thịt khô, nhìn một cái sắc trời, ánh mắt của hắn rất nhanh biến hóa sáng lên, tự nhủ:

- Kéo một quan tài có thể đổi một viên thuốc, không biết Thối Thể Đan của Liễu gia có như trong truyền thuyết hay không, một viên có thể gia tăng năm trăm cân lực lượng?

- Nếu thật có thể gia tăng năm trăm cân lực lượng, bây giờ ta có ba ngàn cân khí lực, chỉ cần kéo mười mấy quan tài là có thể được vạn cân cự lực, khi đó sẽ... thức tỉnh huyết mạch!

- Chờ ta thức tỉnh huyết mạch, trở thành chiến sĩ huyết mạch cường đại. Nhìn trong bộ lạc ai còn dám khi dễ tỷ tỷ? Hắc hắc, ta có thể để tỷ tỷ sống thoải mái hơn rất nhiều.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt mệt mỏi của Lục Ly toả ra ánh sáng, nhanh chóng đứng dậy kéo quan tài tiến lên, lần này bước chân của hắn càng thêm vững vàng và nhanh chóng.

Sa sa sa!

Đi về phía trước vài dặm, đằng sau vang lên thanh âm, Lục Ly quay đầu nhìn, sắc mặt hơi ảm đạm.

Phía sau cũng là một người kéo quán, bất quá lại là lão giả. Lão giả này nắm lấy xích sắt, trên tay lóe lên đạo đạo bạch quang, trên chân mơ hồ cũng có bạch quang lưu chuyển. Tốc độ kéo quan tài của hắn rất nhanh, hơn xa Lục Ly, đang nhanh chóng tới gần.

- Huyền lực...

Lục Ly hâm mộ thì thào, bạch quang là huyền lực chỉ võ giả mới có. Võ giả nắm giữ huyền lực, lực lượng sẽ tăng lớn hơn nhiều, lão giả kia vận dụng huyền lực, nên mới bước đi như bay, nhẹ nhõm kéo cổ quan đi.

Lão giả đuổi kịp Lục Ly, hắn nhìn thoáng qua, nhíu mày nói:

- Tiểu gia hỏa, sao ngươi cũng đi kéo quan tài? Việc này rất hao tổn khí vận. Ngươi còn trẻ, không nên vì một chút lợi nhỏ mà hủy tiền đồ.

Lục Ly mỉm cười, cũng không nói gì, lão giả nhìn hắn vài lần, cảm thấy mình không cần quản nhiều như vậy, nhanh chóng kéo quan tài đi xa.

Chờ lão giả đi xa, Lục Ly mới cười khổ thở dài:

- Tiền đồ? Ta không thể tu luyện huyền lực, không cách nào bước vào đại môn võ đạo. Nếu như lại không thức tỉnh huyết mạch, như vậy còn có tiền đồ gì đáng nói? Chỉ có cả đời tầm thường, mỗi ngày bị người khi dễ, liên lụy tỷ tỷ chịu khổ theo.

- Không, đây không phải sinh hoạt ta muốn!

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Lục Ly trở nên vặn vẹo, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cắn răng nhanh chóng kéo quan tài tiến lên.

Gió tuyết càng lúc càng nhiều, sắc trời dần dần lờ mờ, trong sơn đạo mênh mông, cổ quan hoàng kim phát ra u quang như ẩn như hiện, nhìn quỷ mị mà lạnh lẽo.

- Nhanh, nhanh, nhanh!

Dưới Hắc Ưng Lĩnh, Lục Ly liều mạng chạy nhanh, trời đã sắp tối rồi, nếu hắn còn không kéo lêи đỉиɦ núi, sẽ không có thù lao.

Lôi kéo cổ quan ba ngàn cân chạy hơn nửa ngày, bắp thịt toàn thân Lục Ly ẩn ẩn đau nhức, hai chân run lên, giờ phút này lại là đường lên núi, nên càng thêm phí sức.

Hắc Ưng Lĩnh rất cao, sơn đạo quanh co dài tới hai ba dặm. Mặc dù không tính dốc đứng, nhưng muốn lên dốc lại rất phí sức, hơn nữa trên đường núi đều là tuyết đọng, một cái sơ sẩy trượt chân, cổ quan sẽ trượt xuống. Một khi ngã lật, không nói không có thù lao, còn có khả năng bị phạt.

- Hát!

Lục Ly trầm hống vài tiếng, tựa như một con dã thú gào thét. Cơ bắp toàn thân hắn căng cứng, con mắt bị mồ hôi ướt nhẹp, phía trước mơ hồ, nhưng hắn vẫn từng bước tiến lên vững vàng.

- Kiên trì, ta nhất định phải kiên trì!

Rất nhiều lần Lục Ly muốn từ bỏ, hai chân nặng nề như đổ chì. Nhưng nghĩ đến Thối Thể Đan, hắn cắn răng kiên trì, từng bước một trèo lêи đỉиɦ núi.

- Xùy

Đột nhiên, Lục Ly hai chân bị trượt, té ngã trên đất, to lớn cổ quan lập tức đổ trượt xuống. Hắn sắc mặt đại biến, giống như cổ quan ngã lật, hậu quả khó mà lường được.

- Hát!

Hắn hét lớn, hai tay quấn xích sắt vài vòng, sau đó mười ngón gắt gao chộp mặt đất. Đồng thời hai chân dùng sức đạp đá, vững chắc thân thể, chậm lại xung lực to lớn của cổ quan.

Sau khi lui về hai ba mét, Lục Ly giữ vững thân thể, cổ quan đình chỉ trượt xuống. Mà hai đầu gối, hai tay của hắn bởi vì ma sát mặt đất, làm cho làn da sưng đỏ, máu tươi ẩn ẩn tràn ra.

- Hô hô!

Sau khi xác định sẽ không trượt nữa, Lục Ly thở từng ngụm, bị chút thương tích không có gì, chỉ cần quan tài không ngã lật đã là vạn hạnh, nếu không hôm nay sẽ toi công bận rộn.

Nghỉ ngơi một lát, hắn tiếp tục tiến lên. Ở trước khi đêm đen đến, rốt cục đã tới đỉnh núi. Nhìn trên đỉnh núi xếp mười mấy bộ cổ quan tản ra u quang, Lục Ly như trút được gánh nặng thở dài.

...

Đỉnh núi rất rộng rãi, hai bên trái phải nhô ra, thoạt nhìn như một con hùng ưng giương cánh bay lượn, từ đó được mệnh danh là Hắc Ưng Lĩnh.

Trước kia dãy núi này là mộ địa của một bộ lạc, sau bị Liễu gia cưỡng ép chiếm đoạt. Liễu gia xem như bá chủ Vũ Lăng Thành, bộ lạc và gia tộc ở trong phạm vi ngàn dặm đều phải nghe lệnh của Liễu gia, chiếm lấy một sơn lĩnh cũng không tính là gì.

Đỉnh núi có rất nhiều người, có hộ vệ cưỡi Ngân Lang canh giữ, có đại sư xây dựng trận pháp, cũng có lão giả kéo quan tài xong chờ nhận tiền thuê hoặc đan dược.

- Người kéo quan tài này trẻ tuổi như vậy?

Một thiếu nữ ngồi trên Ngân Lang, người mặc áo lông chồn xinh đẹp, thiếu nữ tuổi tầm mười tám mười chín, trong tay cầm một cái roi màu bạc, uy phong lẫm liệt, quý khí bức người.

Nàng nhìn thấy Lục Ly thì có chút sửng sốt, trẻ tuổi như vậy liền đi kéo quan tài? Lục Ly cởi trần thân trên, tuổi trẻ tuấn tú, cơ bắp tráng kiện, ngoại hình rất không tệ. Nhất là khí tức dã tính kia, có lực hút vô hình với nữ tử.

- Đúng vậy, Di tiểu thư!

Thống lĩnh hộ vệ Liễu Vũ ở bên cạnh đáp lời:

- Người kéo quan tài khó tìm, mặc dù Lục Ly này không phải võ giả, nhưng trời sinh thần lực. Hắn tự nguyện kéo quan tài, thuộc hạ liền tự ý làm chủ.

- A.

Di tiểu thư thu hồi ánh mắt, đối với nàng mà nói, ngay cả huyền lực cũng tu luyện không ra, dạng người này nhất định là phế vật, chỉ xứng làm việc nhất ti tiện, tỉ như kéo quan tài.