Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bất Diệt Chiến Thần

Chương 96: Bạch nhãn lang

« Chương TrướcChương Tiếp »
Liễu Di ngẩng đầu nhìn Thất trưởng lão, cười khổ nói:

- Thất gia gia, Lục Phi Dương hắn có nỗi khổ tâm, hắn không thể gia nhập Nội đường hay Ngoại đường bất cứ gia tộc nào, hắn nói chỉ cần Liễu gia gặp nạn sẽ dốc toàn lực hỗ trợ...

- Nói nhảm!

Thất trưởng lão trực tiếp ngắt lời Liễu Di, lạnh giọng nói:

- Thứ không biết tốt xấu, đừng để ý hắn, mặc hắn tự sinh tự diệt đi. Ngoài ra... truyền lời ta xuống, Huyền khí đan dược huyền kỹ cao cấp đều không thể hoán đổi cho hắn. Dù hắn có điểm cống hiến cũng không được, muốn hoán đổi đồ vật cấp thấp cũng cần điểm cống hiến gấp đôi.

Nói xong Thất trưởng lão quay người rời đi, đối với hắn mà nói, một tên thiên tài Liễu gia không thể sử dụng, vậy thì chẳng khác gì phế vật. Liễu gia không khả năng tiêu tốn quá nhiều tài nguyên đi bồi dưỡng một con bạch nhãn lang, quay đầu còn cắn ngược lại Liễu gia.

- Thất gia gia...

Liễu Di còn muốn khuyên đôi ba câu, nhưng Thất trưởng lão đã nhanh chân rời đi, căn bản không có ý ở lại nghe nàng giải thích.

- Có cần lại đi tranh thủ một phen?

Liễu Di ngẩng đầu nhìn về hướng Khách Đường, đối với Lục Phi Dương nàng chưa nói tới yêu thích, lại cũng không ghét. Nếu có thể ủy thân cho Lục Phi Dương, vậy cũng là kết cục không quá tệ, chí ít không cần lo lắng lúc nào đó gia tộc sẽ dâng nàng cho đám đại nhân vật kia đùa bỡn.

Ánh mắt Lục Phi Dương nhìn nàng thỉnh thoảng lại có chút mê say, điều này chứng tỏ Lục Phi Dương vẫn khá là động tâm với nàng. Chỉ cần nàng buông xuống tư thái, nói không chừng có thể thành công bò lên giường Lục Phi Dương, lấy hiểu biết của nàng đối với tính cách Lục Phi Dương, Lục Phi Dương tuyệt không khả năng không chịu trách nhiệm.

- Quên đi!

Cuối cùng Liễu Di lắc đầu, phủ quyết ý nghĩ này. Nàng có kiêu ngạo của mình, nàng không phải nữ tử thanh lưu ai cũng có thể làm chồng. Nếu Lục Phi Dương đã cự tuyệt nàng, nàng làm sao có thể mặt dày mày dạn đi chủ động bò lên giường?

Lục Phi Dương về lại trong viện, Lục Linh thấy hắn có chút ngà say, mỉm cười hỏi:

- Làm sao? Các tiểu thư Liễu gia định chuốc say ngươi? Ngươi không làm gì càn rỡ đấy chứ?

Lục Phi Dương lúng túng gãi gãi đầu nói:

- Tỷ tỷ, ngươi nói gì đấy, ta sao có thể làm càn?

- Ha ha ha!

Lục Linh cười ha hả, giễu cợt nói:

- Đệ đệ nhà ta trưởng thành rồi, tốt, quay về tu luyện đi, Vũ Lăng thành này có thể biến thiên bất cứ lúc nào. Ngươi phải trở nên càng mạnh, bằng không đến lúc đó làm sao mang theo tỷ tỷ đào mạng?

- Đào mạng?

Lục Phi Dương khẽ giật mình, nhớ đến tình hình Liễu Di nói, không khỏi trầm ngâm hỏi:

- Tỷ tỷ, nếu Triệu gia thật diệt đi Liễu gia, chúng ta biết chạy đi đâu?

- Thiên Vũ thành!

Lục Linh chỉ về hướng nam nói:

- Nếu tình thế thật ác liệt đến mức độ kia, chúng ta trực tiếp đi đô thành Thiên Vũ quốc. Sau đó nghĩ cách gia nhập Tử gia, trở thành khách khanh.

Bắc Mạc có ba vương quốc, Thiên Vũ quốc, Thiên Hàn quốc, Thiên Lương quốc, Vũ Lăng quận thuộc về Thiên Vũ Quốc.

Chẳng qua con dân Bắc Mạc không có cảm giác quy thuộc đối với quốc gia, rất nhiều người sẽ tự xưng bọn hắn là con dân Bắc Mạc, chứ không tự xưng là con dân Thiên Vũ quốc hay là Thiên Hàn quốc.

Bởi vì!

Ở Bắc Mạc quốc gia biến đổi quá nhanh, cứ nói ngay ba quốc gia hiện tại, thời gian thành lập lâu nhất cũng mới chỉ hơn tám mươi năm, chậm nhất là Thiên Hàn quốc thậm chí mới kiến quốc mười lăm năm.

Võ giả Bắc Mạc rất rất nhiều, bất kỳ một cường giả nào đản sinh, thường thường sẽ kéo theo một đại gia tộc quật khởi. Đại gia tộc quật khởi, liền sẽ tranh đoạt địa bàn, tranh đoạt khoáng mạch tài nguyên... vân vân.

Địa bàn Bắc Mạc chỉ lớn chừng đó, những tài nguyên tốt nhất đều nằm hết trong tay Vương tộc, bởi thế khó mà tránh khỏi sẽ xảy ra đại chiến. Nếu thắng, gia tộc đó sẽ trở thành Vương tộc mới, thành lập quốc gia mới, tên quốc gia cũng sẽ thay đổi.

Mấy trăm năm gần đây, Bắc Mạc đã xuất hiện hơn ba mươi quốc gia. Thế nên con dân Bắc Mạc không mấy để tâm tới khái niệm quốc gia. Mặc kệ ngươi là nước nào? Dù sao chúng ta cũng đều là con dân Bắc Mạc.

Ở trong lòng Lục Phi Dương Lục Linh, Thiên Vũ quốc Thiên Hàn quốc hay Thiên Lương quốc đều không có gì khác biệt, gia nhập Vương tộc quốc gia nào cũng như nhau, chỉ cần có thể lợi dụng truyền tống trận đi Trung Châu là được.

Đô thành Thiên Vũ quốc cách Vũ Lăng thành gần nhất, nếu xảy ra chuyện, Lục Linh sẽ để Lục Phi Dương dẫn nàng chạy tới Thiên Vũ thành.

- Tu luyện, tu luyện!

Lục Phi Dương nghĩ đến phải bôn ba mấy vạn dặm tới Thiên Vũ thành, nội tâm càng thêm ngưng trọng dị thường. Tranh đoạt ở Hàn Băng Thâm Uyên phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ hạ màn, đại chiến Vũ Lăng thành sắp đến. Nếu Triệu gia chiến thắng, điều chờ đợi hắn sẽ là truy sát vô tình.

- Trong vòng nửa tháng nhất định phải cảm ngộ xong Bôn Lôi Huyền Kỹ, đồng thời nghĩ cách ngưng tụ Thần Hải. Chỉ cần ta đạt tới Thần Hải Cảnh, có được Bôn Lôi Huyền Kỹ, chiến lực sẽ tăng mạnh, hi vọng sống tiếp cũng sẽ gia tăng.

Lục Phi Dương âm thầm vạch ra kế hoạch, trở về phòng bắt đầu tu luyện, hắn không đi tu luyện Bôn Lôi Huyền Kỹ ngay mà một lòng xung kích gần nửa đoạn kinh mạch còn lại, trước phải đả thông toàn bộ kinh mạch, đạt tới Huyền Vũ cảnh đỉnh phong rồi tính.

Đả thông kinh mạch vô cùng thuận lợi, vẻn vẹn một ngày rưỡi, toàn bộ kinh mạch đều đả thông, bây giờ Huyền lực đã có thể tự do vận chuyển khắp toàn thân.

Đạt đến Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, Lục Phi Dương lại có chút sửng sờ, bởi vì hắn căn bản không biết làm sao ngưng tụ Thần Hải. Lục Linh cũng không hiểu, thứ này chắc không thể tự mình mò mẫm, tùy tiện ngưng tụ chứ?

Hai ngày nay Liễu gia rất an tĩnh, không có người tìm hắn gây sự. Lục Phi Dương cũng lười đi ra, vứt mọi băn khoăn sang một bên, tập trung đi tu luyện Bôn Lôi Huyền Kỹ.

Lục Linh ngày ngày cũng không ra cửa, ở trong nhà đọc sách, thỉnh thoảng lại đi tìm thê tử Thành Khuất tâm sự, thời gian trôi qua thoải mái mà nhàn nhã.

Mỗi ngày Lục Phi Dương trừ ăn cơm đi ngủ ra thì thời gian đều dùng để lĩnh hội Bôn Lôi Huyền Kỹ. Hắn đã đoán thấp sự thâm ảo của Địa giai huyền kỹ, ở trong phòng bế quan đằng đẳng mười ngày, tiến triển lại vẫn vô cùng chậm.
« Chương TrướcChương Tiếp »