Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bất Diệt Chiến Thần

Chương 87: Bôn Lôn huyền kỹ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rất nhanh tiểu nhị liền đưa tới một bàn món ngon, còn mua cho Lục Phi Dương hai bộ quần áo mới, Lục Phi Dương mãn ý để tiểu nhị đi xuống.

Trong gian phòng có một buồng tắm nho nhỏ, đã mấy ngày Lục Phi Dương không tắm rửa, thế là bèn thảnh thơi thanh tẩy một phen, đổi lại quần áo sạch, ăn no một bữa.

Ăn uống no đủ, Lục Phi Dương lại gọi tiểu nhị tới hỏi dò, xác định nơi này cách Vũ Lăng thành đã không xa, lấy tốc độ toàn lực của hắn chỉ cần bôn tẩu bốn canh giờ là tới nơi.

Làm xong hết thảy, Lục Phi Dương yên tâm trở về phòng. Hắn vứt quần áo rách rưới đi, sửa sang chỉnh lý lại đồ vật một phen, dùng bao tải bọc lại trường kiếm Tề trưởng lão và trường thương của Phác trưởng lão, đây chính là đồ tốt.

- Ồ?

Trong lúc thu xếp đồ đạc, hắn thấy được một quyển sách nhỏ màu vàng, bất giác nhướng mày, rất nhanh liền nhớ ra đây hình như là chiến lợi phẩm thu được từ chém gϊếŧ tên mặt thẹo.

- Chẳng lẽ là huyền kỹ?

Lục Phi Dương chưa từng học tập cứ huyền kỹ gì, lúc này không khỏi hứng thú, mở ra sách nhỏ chăm chú đọc một phen. Lát sau mắt hắn sáng lên, bởi vì đây đích xác là một bản huyền kỹ, hơn nữa thoạt nhìn còn rất cao thâm.

Vì sao nói cao thâm, là bởi hắn hoàn toàn xem không hiểu. Hắn lật nhìn một lúc lâu, lật đến sau cùng mới thấy được một đoạn viết.... Bôn Lôi Huyền Kỹ, tu luyện tới đại thành, có thể phóng thích chín tầng huyền kình, tăng phúc lực lượng gấp đôi.

Oanh!

Trong đầu Lục Phi Dương tựa như nổ vang một tiếng kinh lôi, kích động khiến cả người đều run rẩy lên. Có thể tăng phúc lực lượng gấp đôi, đây tuyệt đối là huyền kỹ phi thường cường hoành, hẳn phải là huyền kỹ Địa giai trở lên, không ngờ lại có món hời bất ngờ đến thế.

Hiện tại lực lượng hắn đã có bốn vạn cân, phóng thích huyết mạch thần kỹ, lực lượng đạt đến mười vạn cân, nếu huyền kỹ này tu luyện đại thành thật có thể tăng phúc lực lượng gấp đôi, như vậy hắn sẽ có được lực lượng hai mươi vạn cân!

Hai mươi vạn!

Con số này khủng bố cỡ nào? Lục Phi Dương không biết, nhưng tuyệt đối đã siêu quá Thần Hải Cảnh đỉnh phong.

- Tu luyện!

Lục Phi Dương nuốt ngụm nước bọt, cái gì đều không quản, bắt đầu tĩnh tâm cảm ngộ “Bôn Lôi” huyền kỹ.

- Sao lại đọc không hiểu được nhỉ?

Đọc cả một nén hương, Lục Phi Dương ngẩng đầu thì thào, ánh mắt đầy vẻ mê man, huyền kỹ này cũng không quá thâm ảo phức tạp, chỉ là... hắn căn bản đọc không hiểu.

Hắn không tin tà, tiếp tục vùi đầu khổ đọc, suy nghĩ kỹ từng câu từng chữ, cảm ngộ suốt ba nén hương, rốt cục mới ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là đắng chát

Hắn hiểu được rồi, nhưng huyền kỹ này lại căn bản không cách nào cảm ngộ. Bởi vì đây chỉ là quyển hạ, hẳn nên còn có quyển thượng. Chỉ với quyển hạ, không có quyển thượng... Lục Phi Dương có thể đọc hiểu mới gặp quỷ.

- Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!

Ôm đầy kí©ɧ ŧìиɧ hẹn hò với mỹ nữ, đã bò lên giường, lại phát hiện ngày đến kinh. Đây chính là tâm tình Lục Phi Dương vào lúc này, hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.

Không có quyển thượng, huyền kỹ này căn bản học không được, trong cơn giận dữ Lục Phi Dương thiếu chút xé nát quyển sách. May mà nghĩ đến thứ này tựa hồ có thể cầm tới Liễu gia đổi điểm cống hiến, kích động trong lòng mới bị ngăn lại.

Tùy ý ném sách nhỏ vào trong bao tải, Lục Phi Dương lên giường bắt đầu tu luyện Huyền lực, đả thông gần nửa đoạn kinh mạch sau cùng.

Tiêu tốn gần nửa canh giờ, Lục Phi Dương mới ổn định lại tâm thần, tu luyện tới nửa đêm hắn ngủ thϊếp đi. Trời còn chưa sáng liền tỉnh dậy, cũng không ăn bữa sáng, vác theo đồ vật đi ra khách sạn, cuồng chạy về hướng đông nam.

Trên đường rất thuận lợi, Lục Phi Dương toàn lực lao nhanh, chuyện hắn lo lắng cũng không có hề xảy ra. Cường giả Triệu gia không đuổi theo, thậm chí không nhìn thấy một tên thám báo nào.

Cuồng chạy bốn canh giờ, một tòa cự thành hiện ra trên đường chân trời xa xôi. Lục Phi Dương không dám có chút nào lơ là coi thường, vạn nhất Triệu gia phục kích ở ngoài thành thì sao? Trước khi tiến vào phủ đệ Liễu gia, mọi chuyện vẫn còn chưa thực sự an toàn.

Cộc cộc cộc!

Phía trước có một chiếc xe ngựa cũ nát, Lục Phi Dương trầm tư thoáng chốc, trong lòng nghĩ ra một kế, hắn cuồng chạy mà tới, hai chân trực tiếp đạp lên càng xe ngựa. Phu xe nổi giận đùng đùng nhìn lại, thấy Thiên Lân Đao trong tay Lục Phi Dương, có chút sợ hãi nói:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Lục Phi Dương cầm ra mảnh kim diệp tử đưa tới nói:

- Dẫn ta một đoạn đường, ta bị thương!

Phu xe ngần ngừ không dám tiếp, Lục Phi Dương giương lên chiến đao trong tay, kẻ sau cắn răng tiếp lấy kim diệp tử, Lục Phi Dương chui vào trong xe.

Trong xe toàn là l*иg sắt chứa gia cầm, thì ra tên phu xe này đang vào thành buôn bán gà vịt. Lục Phi Dương cũng mặc kệ, chui vào liền đặt mông ngồi trên l*иg sắt.

Phu xe nơm nớp lo sợ tiếp tục đi đường, sau khi bôn tẩu được một đoạn mới quay đầu nói:

- Tiểu ca, ngươi đừng làm loạn, xảy ra chuyện là sẽ bị bắt đấy.

- Yên tâm!

Lục Phi Dương vén rèm lên nghiêm mặt nói:

- Ta tới cửa thành liền xuống xe, dù xảy ra chuyện cũng sẽ không liên luỵ ngươi.

Xa phu đè xuống lo lắng trong lòng, điều khiển xe ngựa tiếp tục tiến tới, Lục Phi Dương xuyên qua cửa sổ lặng lẽ quan sát bốn phía.

Năm dặm, bốn dặm, ba dặm!

Cả người Lục Phi Dương đột nhiên co rụt lại, hắn phát hiện ra mấy thân ảnh lén lén lút lút, những người kia đều tiềm ẩn trong khe núi, nếu không phải trên đường Lục Phi Dương chăm chú quan sát, nhất định không phát hiện ra được.

- Thám báo nhà ai?

Lục Phi Dương cúi rạp người xuống, không dám nhìn ra ngoài. Nhưng rất nhanh một tiếng xé gió vang lên, một người từ trong khe núi xông ra, trực tiếp cản xe ngựa lại.

Dừng!

Người kia mặc áo bào võ sĩ bình thường, nhìn không ra là người nhà ai, hắn cầm một thanh chiến đao, bộ dạng sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm phu xe.

Phu xe khiển ngựa dừng lại, không dám thốt nửa lời, căng thẳng đến độ cả người run rẩy lên. Võ giả kia đi tới, dùng chiến đao xốc rèm lên.

- Lục Phi Dương!

Võ giả nhìn thấy người thanh niên đang sấp mình trên l*иg sắt trong xe, lập tức kinh hô, mấy người nơi xa lập tức từ trong khe núi núi vọt ra, một người còn huýt dài.

- Thám báo Triệu gia!