Tề trưởng lão đuổi theo, lão nhìn lên phía trên mấy lần nói:
- Ta dẫn người đi lên, thiếu gia ở phía dưới tìm cơ hội bắn tên, chỉ cần kiềm chế được Lục Phi Dương, ta nhất định có thể chém gϊếŧ hắn.
- Tốt!
Triệu Duệ gật đầu đáp ứng, mang theo hai người đi sang tảng đá phía bên trái. Hắn để hai người tấn công chuột đá ở xung quanh bảo vệ mình, còn hắn thì giương cung bắn tên lần lượt khóa Lục Phi Dương lại.
- Keng keng keng!
Lục Phi Dương dùng Thiên Lân đao lần lượt đánh bay trường tiễn, nhìn Tề trưởng lão mang theo bốn năm người vọt lên, lại thấy bốn phía có mười mấy người đang nhanh chóng áp sát hắn, nội tâm giận không thể tả.
Triệu Duệ không ngừng bắn tên kiềm chế hắn, hắn không cách nào chạy trốn, thậm chí không thể chủ động đánh ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn một nhóm người bao vây hắn.
- Ầm ầm ầm!
Tề trưởng lão cũng là Thần Hải cảnh sơ kỳ, chiến lực cao cường, trường kiếm lay động nện bay từng con chuột đá và Hồng Lân Ưng, mang theo năm sáu người vọt lên như một thanh lợi kiếm.
Mười mấy người ở hai bên trái phải vì một vạn điểm cống hiến đều liều mạng, hung hãn không sợ chết, hoàn toàn không thấy chuột đá và Hồng Lân Ưng công kích. Rất nhiều người bị tổn thương, nhưng không quan tâm chạy như điên về hướng bên này.
- Vèo vèo...
Từng mũi tên màu đen phá không bay đến, Lục Phi Dương luồn lách trái phải tránh né, cung tên Triệu Duệ bắn ra quá nhanh, tiễn pháp cực kỳ chuẩn, nếu như hắn không né tránh lựa chọn đón đỡ mà nói sẽ bị bắn trúng.
- Tiểu Bạch, bảo toàn bộ Hồng Lân Ưng đi tấn công người bắn tên!
Ánh mắt Lục Phi Dương hơi chuyển, khẽ nói với Tiểu Bạch trong bao bố phía sau. Sau đó hắn kêu to một tiếng che đậy âm thanh của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch kêu hai tiếng lập tức có mười mấy con Hồng Lân Ưng bay đến chỗ Triệu Duệ.
Hồng Lân Ưng không gϊếŧ được Triệu Duệ, nhưng hình thể Hồng Lân Ưng rất lớn, có thể ngăn trở Triệu Duệ bắn tên. Đám người Tề trưởng lão chỉ còn cách bên này trăm mét, hắn nhất định phải toàn lực ứng phó Tề trưởng lão, một khi phân tâm sẽ vạn kiếp bất phục.
Sau khi mười mấy con Hồng Lân Ưng bay đi, quả nhiên cung tên của Triệu Duệ ngừng lại. Lục Phi Dương đứng ở trên một tảng đá lớn nhìn đám người Tề trưởng lão chen chúc mà đến, trên mặt xuất hiện một chút ngưng trọng.
Tên Tề trưởng lão này là Thần Hải cảnh, tốc độ vốn nhanh hơn năm võ giả Huyền Vũ cảnh phía sau một đoạn, nhưng lão lại cố ý thả chậm tốc độ, luôn luôn giữ vững khoảng cách hai thước với người phía sau.
Điều này nói rõ Tề trưởng lão tương đối ổn trọng và cẩn thận, nhìn ánh mắt của lão quả thật là người cẩn thận. Người như thế là khó đối phó nhất, có lẽ kế sách của lão là khiến toàn bộ người vây gϊếŧ hắn, còn bản thân thì mang theo một nhóm người có thực lực tuyệt đối trấn áp vây gϊếŧ.
Quả nhiên!
Sau khi chạy hơn mười mét, tốc độ Tề trưởng lão lại chậm xuống lần nữa, rõ ràng đang đợi người ở bốn phương tám hướng tụ lại mới phát động tấn công.
Bốn phía có mười sáu người tiến tới, cộng thêm đám người Tề trưởng lão tổng cộng là hai mươi hai người, Lục Phi Dương không phải là thần một khi bị vây lại, tuyệt đối bị xé thành tám mảnh.
- Làm sao bây giờ?
Thân thể Lục Phi Dương không nhúc nhích chỉ có đôi mắt lấp lánh, quét nhìn chung quanh, tìm kiếm phương pháp phá cục. Cuối cùng ánh mắt của hắn hướng tới Triệu Duệ ở chân núi, trong lòng hơi động.
- Sống hay chết, liền xem lần này rồi!
Lục Phi Dương hít một hơi dài, nhắm hai mắt lại, đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích. Bốn phía của mười mấy người đang chém gϊếŧ Huyền Thú tiến tới, bên dưới còn có một tên Thần Hải cảnh nhanh chóng nhích tới gần, vậy mà hắn dám nhắm mắt lại?
Đám người Tề trưởng lão ngẩn ra, nhưng không có để ý, Lục Phi Dương chẳng qua chỉ là một con thú bị vây khốn, bất kể giãy dụa như thế nào cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết.
Năm mươi mét, ba mươi mét, mười mét!
- Gϊếŧ...
Tề trưởng lão gầm lên một tiếng, mang theo năm người phía sau nhanh chóng tiến tới tảng đá chỗ Lục Phi Dương, khoảng cách mười mấy người ở xung quanh Lục Phi Dương cũng không tới hai mươi mét, giờ khắc này tất cả bắt đầu gia tăng tốc độ, chuẩn bị vây giáp Lục Phi Dương.
- Oanh!
Đúng lúc này Lục Phi Dương mở mắt, hắn lui về phía sau hai bước, đột nhiên hai chân nhảy lên, tảng đá dưới chân nứt ra, thân thể hắn bay lên trời. Sau đó ở dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Tề trưởng lão, trực tiếp vượt qua bọn họ, phóng xuống phía dưới núi.
- Vậy mà có thể nhảy xa như vậy?
Đột nhiên Tề trưởng lão quay đầu, thấy Lục Phi Dương rơi xuống đất cách lão ba mét thì sắc mặt lại biến đổi.
Lục Phi Dương vừa vận dụng huyền lực, Tề trưởng lão thoáng cảm ứng khí tức của hắn, rõ ràng không có đạt được Thần Hải cảnh nhưng khoảng cách Lục Phi Dương nhảy lại không khác so với lão, chuyện này chỉ có một cách giải thích... đó là lực lượng nhục thân Lục Phi Dương vô cùng mạnh.
- Hưu!
Lục Phi Dương đã phóng xuống dưới như một trận gió rồi, Tề trưởng lão không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức xoay người đuổi theo Lục Phi Dương.
- Không tốt...
Nội tâm lão nhảy lên, bởi vì phương hướng Lục Phi Dương chạy đi là chỗ Triệu Duệ, Lục Phi Dương phá vòng vây không phải vì chạy trốn, mà là vì chém gϊếŧ Triệu Duệ.
- Duệ thiếu, mau lui lại!
Tề trưởng lão hét lớn một tiếng, tốc độ đạt đến cực hạn. Triệu Duệ là thiếu tộc trưởng Triệu gia, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu không lão không cách nào giao phó cùng tộc trưởng Triệu gia.
- Hả?
Đám người Triệu Duệ vẫn đang chiến đấu với Hồng Lân Ưng, Triệu Duệ nghe thấy Tề trưởng lão rống to, liền nhìn lướt qua bên này. Thấy Lục Phi Dương điên cuồng lướt đến, bản năng hắn giận dữ, chỉ muốn cầm ngân sắc trường kiếm tiến lên.
- Duệ thiếu, lui...
Tề trưởng lão vừa nhìn thấy vậy liền sợ hãi, tốc độ lại tăng lên lần nữa, giận dữ gầm lên. Triệu Duệ bị tiếng gầm của lão làm chậm lại, đôi mắt hắn chớp chớp vài vòng, cuối cùng mặt đầy bực tức lui về phía sau.
- Còn may, còn may...
Triệu Duệ lui lại, Tề trưởng lão phát hiện tốc độ của mình nhanh hơn một phần so với Lục Phi Dương, tốc độ Triệu Duệ cũng không chậm, tiếp tục như vậy lão có thể ung dung đuổi theo Lục Phi Dương, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chờ người phía sau đuổi theo, bao vây Lục Phi Dương lại, nhất định có thể chém gϊếŧ hắn.