Chương 83: Dưới trọng thưởng tất có dũng phu

Phác trưởng lão cảm thụ được uy hϊếp trí mạng, cắn răng nén đau vung trường thương quét về phía đầu Lục Phi Dương, dường như muốn đồng quy vu tận cùng Lục Phi Dương.

- Tiểu Bạch!

Lục Phi Dương vừa quát một tiếng, Tiểu Bạch đã từ bên trong khe đá phóng đi, một ngụm cắn lấy cánh tay Phác trưởng lão. Phác trưởng lão bị đau không thể cầm trường thương, Thiên Lân đao của Lục Phi Dương thì tầng tầng lớp lớp đánh xuống, nện cái đầu Phác trưởng lão nát như dưa hấu...

Hoàn mỹ!

Lục Phi Dương nhìn Phác trưởng lão chết đến mức không thể chết lại, thì trong mắt đều là vẻ mừng như điên, cảm kích nhìn Tiểu Bạch, sau đó giơ ngón tay cái lên.

- Phác trưởng lão!

Một tiếng gầm đau xót vang lên, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Lục Phi Dương. Nói thì chậm, nhưng diễn ra thì nhanh, từ lúc Lục Phi Dương ở trên núi lao xuống, đến lúc chém gϊếŧ Phác trưởng lão chẳng qua chỉ là mấy hơi thở thời gian.

Xung quanh Phác trưởng lão còn có mấy tên võ giả Huyền Vũ cảnh, nhưng bọn họ đều bị Huyền Thú vây quanh, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Phác trưởng lão bị Lục Phi Dương chém gϊếŧ.

Thậm chí rất nhiều người đều không nhìn thấy Tiểu Bạch, chỉ cảm thấy Lục Phi Dương bổ hai đao liền đánh chết Phác trưởng lão.

Một người kinh hô, thức tỉnh tất cả mọi người ở xung quanh, rất nhiều võ giả khai chiến cùng Huyền Thú đều nhìn lướt qua đây, thấy Phác trưởng lão bị chém gϊếŧ đều sợ ngây người.

Phác trưởng lão ở Triệu gia không tính là quá mạnh, nhưng cũng là cường giả Thần Hải cảnh, Lục Phi Dương dùng hai đao đã có thể đánh chết, vậy gϊếŧ bọn họ không phải là đơn giản như chém dưa hấu à?

- Hưu!

Thân thể Lục Phi Dương chuyển động, phóng tới vị trí một tên võ giả Triệu gia ở gần đó, bởi vì võ giả này đã nhìn thấy Tiểu Bạch. Tiểu Bạch là vũ khí bí mật của Lục Phi Dương, hắn nhất định phải chém gϊếŧ người đã nhìn thấy nó.

Người nọ thấy Lục Phi Dương đằng đằng sát khí tiến tới, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, hơn nữa thấy chuột đá và Hồng Lân Ưng tự động tách ra nhường đường cho Lục Phi Dương, thì càng thêm khϊếp đảm.

- Hưu!

Vài bóng người từ phía bắc nhanh chóng chạy đến, đám người Triệu Duệ đã trở lại, võ giả này nhìn thấy vậy thì triệt để tuyệt vọng.

Triệu Duệ tới, hắn ngay cả cơ hội chạy trốn đều không có, quy củ Triệu gia rất nghiêm, lúc chiến đấu sợ hãi rút lui có thể bị xử tử, nên hắn chỉ có thể cắn răng tử chiến, suy nghĩ trì hoãn chốc lát thời gian.

Ý nghĩ của hắn quá ngây thơ rồi.

Lục Phi Dương chạy như điên mà đến, không có bất kỳ chiêu thức xinh đẹp nào, Thiên Lân đao chồng chất bổ tới, tốc độ ra đao quá nhanh. Võ giả này vừa mới đánh bay một con chuột đá, chỉ kịp nâng đao đón đỡ.

- Phanh!

Lực lượng một đao toàn lực của Lục Phi Dương, đạt đến gần bốn vạn cân, võ giả Huyền Vũ cảnh căn bản không ngăn được. Võ giả này ăn một đao bị thương nặng nặng, bắn vào trong đám chuột đá, sau đó bị chuột đá tươi sống cắn chết.

- Sảng khoái!

Lục Phi Dương nhìn thoáng qua đám người Triệu Duệ nơi xa, hoàn toàn không để ý tới bọn họ, đạp chân nhảy đến chỗ một người khác.

- Lão Phác đâu?

Triệu Duệ và Tề trưởng lão chạy như điên mà đến, nhưng không có thấy Phác trưởng lão, trong lòng hai người đều có một loại dự cảm chẳng lành.

Tề trưởng lão nhìn một võ giả Triệu gia, người này vừa nhìn liền hiểu ý, bi phẫn gầm lên:

- Duệ thiếu, Tề trưởng lão! Phác trưởng lão bị Lục Phi Dương gϊếŧ ở chỗ đó.

Tề trưởng lão và Triệu Duệ lập tức nhìn sang bên kia, mơ hồ thấy trong đống đá có một cỗ thi thể đang bị chuột đá gặm, nhất thời giận tím mặt.

Ngoài giận dữ ra, nội tâm Tề trưởng lão cũng rất kinh hãi, mặt Triệu Duệ thì đầy vẻ nghi hoặc, thời gian bọn họ rời đi ngắn ngủi như thế, Lục Phi Dương đã có thể chém gϊếŧ Phác trưởng lão. Chẳng lẽ Lục Phi Dương ẩn tàng chiến lực? Lục Phi Dương là võ giả Thần Hải cảnh sao?

- A!

Thời điểm hai người trầm tư, lại có một võ giả Huyền Vũ cảnh bị chém gϊếŧ, lần này hai người đã thấy rõ ràng, Lục Phi Dương không có bất kỳ hoa chiêu gì, trực tiếp chém ra một đao người nọ đã bị đánh chết.

- Tề trưởng lão, không thể để cho hắn gϊếŧ thêm nữa, chúng ta cùng nhau xông lên đi!

Triệu Duệ thấy Lục Phi Dương lại phóng đến chỗ một người khác, thì trong mắt đằng đằng sát khí. Hắn nắm giữ một ít thông tin về Lục Phi Dương, tiểu tử này sinh ra trong một bộ lạc bản địa, vừa mới gia nhập Liễu gia không lâu, còn là khách khanh, tại sao có thể đột phá Thần Hải cảnh chứ?

Nếu không phải Thần Hải cảnh, vậy khẳng định Phác trưởng lão bị Lục Phi Dương dùng quỷ kế chém gϊếŧ. Hắn và Tề trưởng lão đều là Thần Hải cảnh, hiệu lệnh những võ giả còn lại cùng nhau vây gϊếŧ, cơ hội chém gϊếŧ Lục Phi Dương vô cùng lớn.

- Chuyện này...

Tề trưởng lão vẫn có chút chần chờ, không phải lão sợ hãi Lục Phi Dương, mà là Triệu Duệ là thiếu tộc trưởng Triệu gia, lão không dám để Triệu Duệ mạo hiểm. ngộ nhỡ Triệu Duệ chết, cả nhà của hắn có thể bị tộc trưởng Triệu Côi Triệu gia nổi giận chém gϊếŧ.

- Phanh!

Bên kia, Lục Phi Dương lại dùng một đao chém gϊếŧ một võ giả Triệu gia khác, Triệu Duệ đã triệt để nổi giận, không quan tâm tất cả cầm lấy trường cung màu đen, đeo ngân sắc bảo kiếm phóng lên núi.

- Gϊếŧ...

Tề trưởng lão bất đắc dĩ chỉ có thể hét lớn, sau đó nhìn võ giả Triệu gia giữa sườn núi gầm lên:

- Mọi người hội tụ chung một chỗ, bao vây Lục Phi Dương lại, ai có thể chém gϊếŧ Lục Phi Dương, khen thưởng một vạn điểm cống hiến.

Dưới trọng thưởng tất có dũng phu!

Một vạn điểm cống hiến đủ để đổi lấy rất nhiều huyền khí, huyền kỹ, linh dược, mắt võ giả giữa sườn núi đều đỏ, toàn lực xuất thủ mở một đường máu, hai ba người hội tụ chung một chỗ, tiến về phía Lục Phi Dương.

- Hưu!

Triệu Duệ đứng ở chân núi, giơ trường cung màu đen lên bắn một tên về phía Lục Phi Dương. Cây cung này của hắn là huyền khí, phẩm cấp không thấp, theo một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, mũi tên dài màu đen gào thét bay đến, nhắm thẳng đầu Lục Phi Dương.

- Tên bắn thật nhanh!

Lục Phi Dương đang chuẩn bị đánh gϊếŧ một võ giả Triệu gia ở gần, nghe thấy tiếng xé gió, chỉ có thể dừng lại giơ Thiên Lân đao lên đánh bay mũi tên.

- Duệ thiếu!