- Hưu!
Ba thúc đứng yên ở trước Lục Phi Dương mười thước, con mắt lạnh lẽo quét nhìn bốn phía một cái, sau khi xác định không có mai phục, mới cười lạnh khiến vết đao trên mặt không ngừng co giật, lộ ra vẻ dữ tợn dị thường, lão trầm giọng nói:
- Tại sao không chạy nữa? Tiểu tử, không phải ngươi rất biết trốn sao?
Lúc này nội tâm Lục Phi Dương trở nên vô cùng yên tĩnh, có lẽ biết rõ phải chết, nên hắn bất chấp tất cả, lạnh như băng nói:
- Ông là Thần Hải cảnh, tôi là Huyền Vũ cảnh, ông so với tôi lớn hơn mười mấy tuổi, làm sao tôi có thể thoát được? Triệu gia các người đều không biết xấu hổ giống nhau sao? Không thể để Triệu Duệ tự mình chiến với tôi?
Lục Linh bảo Lục Phi Dương phải động não, không được một mực dùng vũ lực, cho nên Lục Phi Dương muốn khích tướng thử một chút. Trước kia chiến đấu cùng dã thú hắn vẫn thường xuyên dùng chiêu này, triệt để chọc giận dã thú, như vậy có thể tìm ra sơ hở đánh gϊếŧ.
Thế nhưng, thủ đoạn của hắn rõ ràng còn non một chút, khóe miệng Ba thúc co lại một chút rồi không suy chuyển chút nào, ngược lại đùa cợt nói:
- Tiểu tử, mười ba tuổi ta gia nhập Triệu gia, kiếm sống trên mũi đao hơn hai mươi năm, ngươi không nên dùng chút thủ đoạn này. Ngươi tự mình theo ta đi gặp Duệ thiếu, hay là ta mang thi thể của ngươi trở về?
- Theo ông trở về?
Lục Phi Dương nhướng ngươi, mắt lộ ra một chút hi vọng nói:
- Tôi theo ông ngươi đi gặp Duệ thiếu, ta có thể sống sao?
- Không biết!
Mặt Ba thúc không biểu cảm nói:
- Nhưng nếu ngươi không theo ta mà nói, hiện tại người sẽ phải chết, ngươi tự mình lựa chọn đi.
Lục Phi Dương trầm ngâm chốc lát, cắn răng hỏi lần nữa:
- Ta ở Liễu gia chẳng qua chỉ là khách khanh, nếu như ta rời khỏi Liễu gia, gia nhập Triệu gia các ngươi, các ngươi có thể không gϊếŧ ta không?
- Không biết!
Trả lời Lục Phi Dương là ba chữ lạnh như băng, lão dừng một chút rồi bổ sung thêm một câu:
- Ngươi sống hay chết, phải nhìn tâm tình Duệ thiếu.
Lục Phi Dương trầm mặc lần nữa, chờ đến khi Ba thúc không còn kiên nhẫn, trên mặt hắn lộ ra một chút kiên định, gật đầu nói:
- Được, ta theo ngươi đi gặp Duệ thiếu, ngươi là Thần Hải cảnh, giao chiến cùng ngươi ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lục Phi Dương nhảy xuống cự thạch, đưa cái bọc ra, cắm Thiên Lân đao vào sau lưng, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ đi tới chỗ Ba thúc.
- Coi như thức thời.
Ba thúc cười lạnh một tiếng, nhìn Lục Phi Dương châm chọc nói:
- Ngươi còn muốn thắng ta? Nếu như ta xuất thủ chỉ một chiêu đã có thể chém gϊếŧ ngươi. Ngươi đi ở phía trước, không nên có bất kỳ dị động gì, nếu không đừng trách ta lòng dạ độc ác.
- Vậy sao?
Vào thời khắc này, Lục Phi Dương ngẩng đầu lên, cầm cái bọc hung hăng ném về phía Ba thúc, Đoạt Mệnh Nỏ giấu ở trong tay áo bắn ra. Đồng thời cánh tay còn lại cũng cầm lấy Thiên Lân đao, vận chuyển toàn bộ huyền lực bổ xuống Ba thúc.
Từ đầu tới đuôi Lục Phi Dương đều không nghĩ đầu hàng, Địch Bá là trưởng lão Triệu gia, hắn đã gϊếŧ mười mấy người Triệu gia, làm sao Triệu gia có thể chấp nhận hắn?
Đường sống duy nhất của hắn, chính là chém gϊếŧ người đàn ông mặt sẹo này!
Khoảng cách giữa Lục Phi Dương và Ba thúc chỉ có năm thước, lúc vừa mới bắt đầu hắn ném cái bọc ra ngoài, rồi mới bắn tên, nếu như Ba thúc không cẩn thận bị bắn trúng mà nói, tất cả sẽ hoàn mỹ.
Nhưng mà, hắn vẫn đánh giá thấp tốc độ phản ứng của võ giả Thần Hải cảnh, thời điểm Lục Phi Dương vừa động Ba thúc đã kịp phản ứng. Hơn nữa hắn bắn ra mũi tên, khiến Ba Thúc cảm giác có cái gì đó không đúng, nên tránh né sang bên trái trước tiên.
Cái bọc và mũi tên đều rơi vào khoảng không, Thiên Lân đao của Lục Phi Dương vốn bổ dọc xuống, lúc này chỉ có thể thay đổi phương hướng quét ngang mà đi.
- Keng...
Ba thúc rút trường kiếm ra khỏi vỏ, quét ngang một cái, nhưng góc độ quét ngang của lão vô cùng tốt, đánh trúng lưỡi Thiên Lân đao của Lục Phi Dương, một loạt thanh âm nặng nề vang lên, tia lửa văng khắp nơi, Lục Phi Dương cảm thấy một luồng lực lượng to lớn truyền đến, chấn động đến mức tay phải tê dại, khí huyết trong ngực quay cuồng, thân thể liên tục rút lui.
- Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm đường chết.
Ba thúc giận dữ, hai chân chớp động như một con cự thú chạy nhanh mà đến, trường kiếm huyễn hóa ra đầy trời kiếm ảnh, nhanh đến mức Lục Phi Dương căn bản thấy không rõ, chỉ thấy bầu trời lốm đa lốm đốm bao phủ chính mình vào, không ai biết các đốm sáng kia là kiếm thật, cảm giác trái phải trước sau đều không có đường để trốn.
Lục Phi Dương chỉ có thể không ngừng bạo lui, nhưng tốc độ của hắn làm sao mà có thể vượt qua Ba thúc? Mắt thấy mình sắp bị đâm trúng, Lục Phi Dương nảy sinh ra ý nghĩ ác độc, hai tay nắm chặt Thiên Lân đao, không quản kiếm của đối phương, đột nhiên vung đao mang theo lực lượng vạn quân hung hăng bổ về phía đầu Ba thúc.
Lấy mạng đổi mạng!
Lục Phi Dương áp dụng phương pháp thô bạo nhất, đao của hắn rất nhanh, khoảng cách hai người gần như vậy. Cho dù Ba thúc có thể đâm chết hắn, hắn cũng có thể nắm chắc bổ trúng Ba thúc, ít nhất khiến lão ta thiệt hại nặng.
Nhưng hắn suy nghĩ nhiều rồi...
Cảnh giới đè chết người, võ giả Thần Hải cảnh đối chiến Huyền Vũ cảnh có ưu thế rất lớn, hơn nữa Ba thúc sống trên lưỡi kiếm hơn hai mươi năm, có cái tình cảnh gì chưa từng thấy?
- Keng keng...
Ba thúc vũ động trường kiếm, chém một cái lên Thiên Lân đao, khiến tia lửa bay tán loạn, thân thể hắn chuyển động trường kiếm thuận thế đi vòng, tước gọt tay phải Lục Phi Dương.
Rõ ràng huyền khí của hắn rất cao cấp, không đến huyền khí Địa giai, ít nhất cũng là Nhân giai tám chín phẩm, một khi bị hắn đánh trúng, một cánh tay Lục Phi Dương sẽ phân rã...
- Thật lợi hại!
Lục Phi Dương âm thầm kinh hãi, tốc độ của hắn với tốc độ phản ứng của Ba thúc thực sự kém quá xa, tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ bị Ba thúc ung dung đùa chết.
Tại thời điểm sống còn, Lục Phi Dương không dám bảo tồn thực lực nữa, hắn gầm lên giận dữ:
- Nhiên Huyết!
Không sai!
Hắn vận dụng thần kỹ huyết mạch, nếu như bây giờ không sử dụng, hắn sẽ không có cơ hội vận dụng nữa.