Chương 74: Chiến Thần Hải

- Thật là xui xẻo!

Trên đỉnh núi, Lục Phi Dương thấy vài bóng người điên cuồng chạy trong sơn đạo nơi xa, thì khuôn mặt ủ rũ xuống. Mắt thấy sắp thành công vượt qua đám người Triệu Duệ lẻn vào trong núi lớn, nhưng bây giờ lại thất bại trong gang tấc, hai tên cường giả Thần Hải cảnh đuổi gϊếŧ hắn, làm không tốt liền phải chôn xương trên Hàn Vân Sơn.

Sắc trời càng thêm u ám, Lục Phi Dương chạy như điên ở bên trong sơn lĩnh, tầm mắt càng ngày càng kém, chạy trốn càng lúc càng khó khăn, dọc theo đường đi có mấy lần rơi vào bên trong khe suối.

Thế nhưng hắn lên đường khó khăn, đám người Triệu Duệ cũng giống như thế, hắn chỉ có một người, đối phương thì có sáu bảy người, chuyện này đối với hắn có lợi.

Đám người Triệu Duệ điên cuồng đuổi theo ở phía sau, đã phát hiện ra cái vấn đề này, đường núi thì khó đi mà hắn sống an nhàn sung sướиɠ, nên trên người có nhiều chỗ bị bụi gai làm tổn thương, còn ngã xuống mấy lần, nện đến sưng mặt sưng mũi, khổ không thể tả.

Hắn suy nghĩ một chút nói:

- Ba thúc, chúng ta cứ như vậy sẽ không đuổi kịp hắn. Nếu không một mình thúc đuổi theo, làm thịt tên tạp chủng này.

Lông mày Ba thúc nhíu lại, lắc đầu nói:

- Không được, nhiệm vụ của ta là phải bảo hộ thiếu gia, một khắc cũng không thể rời khỏi thiếu gia. Nơi này chính là Hàn Vân Sơn, ngộ nhỡ xuất hiện một con Huyền Thú cường đại thì sao?

Triệu Duệ chẳng hề để ý nói:

- Chính vì nơi này là Hàn Vân Sơn nên mới không có nguy hiểm, cường giả các gia tộc hợp thành bao nhiêu phòng tuyến? Tên tiểu tạp chủng kia vẫn chưa có chạy xa, thúc toàn lực đuổi theo rất nhanh sẽ chém gϊếŧ được hắn, chúng tôi ở đây chờ thúc trở lại, sẽ không chạy loạn.

Ba thúc vẫn có chút do dự, lão không để ý có thể đánh gϊếŧ Lục Phi Dương hay không, lão chỉ lưu ý đến sự an toàn của Triệu Duệ. Triệu Duệ trở nên nóng nảy, sắc mặt trầm xuống nói:

- Lần này ta tới truy sát Lục Phi Dương, thiếu gia mấy cái gia tộc kia đều biết, nếu để Lục Phi Dương thành công chạy trốn trở về thành, thể diện của ta ném đi đâu? Đối với uy nghiêm Triệu gia cũng có ảnh hưởng, Ba thúc cầu xin thúc.

- Được rồi...

Ba thúc bất đắc dĩ thở dài, dặn dò mấy câu để đám người Triệu Duệ chờ ở chỗ này, không cần đi theo, sau đó huyền lực lấp lánh lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.

Mặc dù Ba thúc và Triệu Duệ cùng là Thần Hải cảnh sơ kỳ, nhưng rõ ràng chiến lực chênh lệch rất lớn, một mình Ba thúc chạy như điên trên đường núi, giống như một con cự viên không ngừng nhảy đi, chưa bao giờ xuất hiện vấn đề đặt chân không vững ngã xuống núi.

Lão men theo phương hướng Lục Phi Dương chạy trốn, có thể ung dung tìm được dấu vết Lục Phi Dương đi qua. Tốc độ của lão nhanh gấp đôi so với Lục Phi Dương, chỉ cần thời gian ba nén hương đã loáng thoáng nghe được tiếng Lục Phi Dương chạy phía trước.

- Tiểu tạp chủng, trốn chỗ nào?

Lão gầm lên một tiếng, tốc độ lại tăng lên vài phần, Lục Phi Dương ở phía trước giống như nghe được một tiếng lôi hống, trong nháy mắt sắc mặt biến đổi, có thể nhanh chóng đuổi theo như thế, chỉ có võ giả Thần Hải cảnh.

Thần Hải cảnh!

Võ giả Huyền Vũ cảnh nhất định phải đả thông mười hai cái kinh mạch mới có thể ngưng tụ Thần Hải, trăm vạn võ giả Huyền Vũ cảnh trong bộ lạc có thể thành công ngưng tụ Thần Hải không cao hơn một ngàn người, từ đó có thể thấy Thần Hải khó ngưng tụ cỡ nào.

Một khi ngưng tụ thành công, thực lực võ giả sẽ nâng cao gấp bội, bởi vì Thần Hải vô cùng thần kỳ, có thể tồn trữ đại lượng huyền lực.

Lục Phi Dương tu luyện ra huyền lực, hiện tại chỉ có thể tồn trữ ở trong kinh mạch, kinh mạch có thể tồn trữ bao nhiêu huyền lực chứ? Hơn nữa huyền lực trong kinh mạch còn dễ dàng tản vào bên trong cốt nhục.

Thần Hải thì khác!

Có được Thần Hải, lượng huyền lực võ giả có thể tồn trữ tăng thêm gấp mười lần, thậm chí gấp trăm gấp ngàn lần. Quan trọng hơn chính là... huyền lực ở trong Thần Hải sẽ được tôi luyện, trở nên càng thêm ngưng luyện, uy lực nâng cao gấp bội.

Ở Bắc Mạc có câu nói, cảnh giới đè chết người, võ giả cao hơn một cảnh giới có thể ung dung trấn áp hơn trăm người có cảnh giới thấp hơn. Nếu như không có tình huống ngoài ý muốn, thì không thể nào xuất hiện chuyện vượt cấp khiêu chiến.

Lục Phi Dương có được một thân thần lực, không yếu hơn võ giả Thần Hải cảnh sơ kỳ, thậm chí còn có khả năng mạnh hơn một ít. Nhưng vấn đề là lúc chiến đấu không chỉ nhìn lực lượng, còn phải nhìn tốc độ, năng lực phản ứng, huyền kỹ, kinh nghiệm chiến đấu và vô số nhân tố khác.

Giờ khắc này tâm thần Lục Phi Dương chìm xuống, nghe tiếng rít phía sau, cảm thụ hơi thở cường đại trên người Ba thúc, trong đầu hắn hiện lên ý nghĩ tuyệt vọng.

- Không thể buông bỏ, cho dù biết rõ phải chết cũng không thể buông tha, nếu mình chết rồi, tỷ tỷ cũng sẽ không sống một mình.

Trước sự sống chết, Lục Phi Dương nhớ lại Lục Linh, vậy mà nội tâm của hắn từ từ trở nên tỉnh táo, đầu óc vận chuyển thật nhanh, tìm kiếm biện pháp phá địch.

Xung quanh không có Huyền Thú, Tiểu Bạch không dùng được, cũng không phát hiện có người, trông cậy vào viện quân cũng không được, Lục Phi Dương suy nghĩ một chút phát hiện chỉ có thể dựa vào chính mình.

- Liều mạng!

Lục Phi Dương suy nghĩ một chút, cắn răng dừng bước lại không chạy trốn nữa, hắn cầm cái bọc nhét vào một bên, một cánh tay nắm lấy Đoạt Mệnh Nỏ, một tay khác cầm Thiên Lân đao, hít một hơi thật sâu đợi kẻ địch tới gần.

Nếu không trốn thoát, vậy không bằng liều chết chiến một trận, còn có thể có một đường sinh cơ.

- Xì xì...

Cái đầu Tiểu Bạch từ trong bao chui ra, Lục Phi Dương liếc mắt nhìn nó một cái, nói:

- Tiểu Bạch, ta sắp phải khai chiến cùng một kẻ địch cường đại, nếu như lát nữa ta chiến tử, ngươi hãy lập tức chạy trốn. Nếu có kiếp sau, ta sẽ giúp ngươi tìm đồ ăn ngon nhất trong thiên hạ.

- Xì xì...

Mắt Tiểu Bạch lộ ra vẻ lo lắng, nơi xa có một bóng người chạy nhanh mà đến, Lục Phi Dương không hề để ý tới Tiểu Bạch nữa, lập tức cầm đao nhảy lên trên một tảng đá lớn lẳng lặng đợi chờ.