Suy nghĩ một chút, hắn bất động thanh sắc lao đi, sau khi chạy vài dặm, phía trước có một thạch phong, thân thể hắn nhanh chóng theo thạch phong leo lên, dán ở trên thạch bích ngừng thở, một tay cầm Thiên Lân Đao, thời khắc chuẩn bị xuất thủ.
Quả nhiên...
Một lát sau, hai tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, hơn nữa lúc sắp vượt qua thạch phong thì ngừng lại, ước chừng đợi mười mấy tức, hai thân ảnh kia mới lặng lẽ rẽ vào.
- Uống!
Lục Phi Dương hét lớn, tựa như kinh lôi, Thiên Lân Đao đảo qua, thẳng tới đầu người thứ nhất. Thanh niên kia sợ tới mức sắc mặt đại biến, đao của Lục Phi Dương quá nhanh, hắn căn bản không cách nào tránh né, chỉ có thể quát lên:
- Đừng gϊếŧ ta!
Phanh!
Thân đao của Lục Phi Dương hơi chuyển, dùng sống đao phách trúng đầu người nọ, hơn nữa thu một ít lực đạo. Mặc dù như thế, người nọ cũng bị nện đến đầu không ngừng máu chảy.
- Hưu!
Lục Phi Dương không có đi quản người này, Thiên Lân Đao hất lên, thân thể di chuyển nửa vòng, nhanh chóng bổ tới người thứ hai.
Người nọ kịp phản ứng, vội vàng rút ra bảo kiếm đón đỡ.
Lúc này lực lượng của Lục Phi Dương lớn bao nhiêu? Sau khi luyện hóa Luyện Huyết Đan, lực lượng nhục thân đạt đến ba vạn cân cự lực, cộng thêm huyền lực mà nói, ít nhất có ba vạn bảy tám ngàn cân. Lực lượng như thế, người này làm sao có thể đón đỡ được?
- Keng...
Một thanh âm nặng nề, nương theo tia lửa, trường kiếm của người này bị nện bay, chiến đao của Lục Phi Dương tiến quân thần tốc, một đao chém đứt xương quai xanh, lại đảo qua bắp đùi của đối phương.
Bởi vì không biết thân phận của hai người này, nên Lục Phi Dương không có hạ sát thủ. Hắn cầm Thiên Lân Đao đi tới, dùng đoạn nhận chống lên cổ người thứ hai, lạnh lẽo hỏi:
- Các ngươi là ai? Vì sao theo dõi ta?
Hai người không có mặc chiến giáp của Triệu gia, chỉ mặc võ sĩ bào bình thường, một người không ngừng chảy máu, ôm lấy đầu thống khổ tru lên. Một người khác thì cắn răng, một tay đè bả vai, mắt trợn tròn, lại một câu cũng không nói.
- Hừ!
Lục Phi Dương hừ lạnh, giơ chân lên giẫm xuống, một cước này của hắn lực đạo rất lớn, mười mấy cây xương sườn của người kia phỏng chừng đã gãy hết rồi, khóe miệng tràn ra máu tươi, bởi vì đau đớn nên mặt vặn vẹo.
Lục Phi Dương hỏi:
- Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, không nói... Chết!
Từ trong ánh mắt của hai người, Lục Phi Dương nhìn thấu một vài đồ vật, hai người này tuyệt đối là người tới bất thiện. Nếu là kẻ địch, hắn tự nhiên sẽ không khách khí.
- Dã chủng!
Thanh niên bị giẫm nhe răng nhếch miệng nói:
- Ngươi dám tổn thương chúng ta? Thiếu gia nhà ta sắp đuổi theo, đến lúc đó ngươi sẽ bị thiên đao vạn quả.
- Thiếu gia?
Lục Phi Dương nghi ngờ, hắn lúc nào đắc tội thiếu gia của đại gia tộc rồi?
- Thiếu gia nhà ngươi là ai? Chúng ta không thù không oán, vì sao muốn gϊếŧ ta?
- Hừ hừ!
Người nọ nhìn thấy Lục Phi Dương có chút sợ hãi, không khỏi oán hận nói:
- Thiếu gia nhà ta là Triệu Duệ, Triệu gia đệ nhất thiếu gia, ngươi mau thả chúng ta ra. Nếu không thiếu gia ta tới, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.
- Triệu Duệ!
Lục Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là người Triệu gia, Địch Bá là trưởng lão Ngoại đường của Triệu gia, rất có thể là Địch Bá thỉnh cầu Triệu gia báo thù giúp. Triệu gia phái người theo dõi hắn, thiếu gia Triệu gia sắp đến. Xem ra Triệu gia phát hiện hắn ra khỏi thành, muốn ở ngoài thành gϊếŧ chết hắn.
- Dã chủng!
Người nọ thấy đôi mắt của Lục Phi Dương chớp tắt, ra sức bò dậy, lạnh giọng nói:
- Lập tức thúc thủ chịu trói, theo ta đi gặp thiếu gia, nếu không ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Hưu...
Không có chút dấu hiệu, Thiên Lân Đao vũ động, đầu của đối phương bị đao chém nát, sau đó hắn vung trường đao, người khác cũng bị chém gϊếŧ.
Lần này gϊếŧ người, mặc dù sắc mặt của Lục Phi Dương vẫn còn có chút khó coi, nhưng không có cảm giác nôn mửa. Hắn nhìn hai thi thể lạnh như băng, nội tâm rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Đối với gϊếŧ chết hai thám báo của Triệu gia, hắn không có chút áy náy, Triệu gia muốn gϊếŧ hắn, phái người theo dõi hắn, như vậy Triệu gia nhất định là địch nhân của hắn.
Nếu là kẻ địch, thì không nên có chút nhân từ nương tay, đây là Lục Linh dạy hắn.
Lục Phi Dương vẫn coi lời nói của Lục Linh là chân lý.
Hắn suy nghĩ một chút, liền cột Thiên Lân Đao lên lưng, xách hai thi thể ném vào trong đống loạn thạch. Vùng này có rất nhiều dã thú, mùi máu tươi sẽ đưa dã thú tới, rất nhanh sẽ bị gặm ăn sạch sẽ.
- Đi!
Lục Phi Dương đi ngang qua một dòng suối, rửa đi vết máu trên người, sau đó lại chạy như bay.
Hắn cũng không về thành, đó là tự tìm cái chết! Phỏng chừng lúc này Triệu Duệ đã dẫn người ra khỏi thành tìm đến?
Hắn nghe nói qua Triệu Duệ, ở Vũ Lăng Thành chưa nghe nói qua tên của hắn đúng là rất ít. Đó là đệ nhất thiên tài của Triệu gia, tuổi gần hai mươi mốt đã đột phá Thần Hải cảnh, hắn ra khỏi thành, Triệu gia sao có thể không phái Thần Hải cảnh đi theo bảo hộ?
Cho nên địch nhân hắn sắp đối mặt, sẽ có hai thậm chí hơn hai Thần Hải cảnh. Hắn có lực lượng khủng bố, còn có thần kỹ huyết mạch. Nhưng Thần Hải cảnh chính là Thần Hải cảnh, cảnh giới kém như thiên địa khác biệt.
Lục Phi Dương không ngốc, còn không đến mức cuồng ngạo xem nhẹ anh hùng trong thiên hạ, hắn biết nếu như bị đuổi kịp, khả năng hắn bị chém gϊếŧ sẽ tới chín thành.
Hắn nhất định phải trốn, trốn càng nhanh càng xa, như vậy hy vọng sống sót mới càng lớn!
- Không đúng...
Chạy mấy dặm, đột nhiên Lục Phi Dương thức tỉnh, hắn chạy ở trên đường làm sao chạy qua ngựa? Liễu gia có Ngân Lang Vệ Đội, tọa kỵ của Triệu gia đệ nhất thiếu gia nói không chừng cũng là Huyền thú. Nếu hắn chạy như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.
- Lên núi!
Hắn quả quyết chạy về phái bắc, mặc dù đường núi khó đi, nhưng đám người Triệu Duệ cưỡi chiến mã sẽ khó đi hơn. Chỉ cần vào núi lớn, tới Hàn Vân Sơn, bên kia địa hình phức tạp, còn có võ giả các gia tộc, hắn có khả năng thoát khỏi truy sát rất lớn.
Suy nghĩ một chút, hắn còn ở phụ cận bắt một con sài lang, từ trên người mình xé ra một tấm vải, lại dùng Thiên Lân Đao cắt ngón tay, cột vải dính máu lên người sài lang.