Lục Phi Dương đánh bay Địch Hỏa, chân sau xoay chuyển, trường đao múa ngược đập tới đầu Địch Thiên. Địch Thiên kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện tốc độ công kích của mình giảm mạnh, ở thời khắc sống còn, chỉ có thể giơ cao tấm chắn ngăn cản.
- Ầm!
Giống như Địch Hỏa, Địch Thiên cũng bị đánh bay bảy tám mét, nặng nề đυ.ng vào tường đất, tường đất ầm vang sụp đổ, chôn sống Địch Thiên.
- Xảy ra chuyện gì?
Rất nhiều thanh niên vốn định vây công tới, nhưng đều bị hù dọa, Lục Phi Dương ẩn giấu chiến lực sao? Hay thực lực của Địch Hỏa và Địch Thiên trở nên yếu đi? Huyền Vũ cảnh đỉnh phong vận dụng huyền lực có vạn cân khí lực, cho dù Lục Phi Dương có vạn cân cự lực, chênh lệch cũng không thể lớn như vậy?
- Huyền lực của ta nhiễu loạn, giống như trúng độc?
Địch Hỏa bò lên, khuôn mặt tuấn tú chảy đầy máu tươi, hắn kinh nghi nhìn lão nhân cụt tay, hi vọng nghe được giải thích.
Lão nhân cụt tay nhướng mày, âm thầm vận chuyển huyền lực, phát hiện huyền lực cũng hơi nhiễu loạn. Đôi mắt hắn chuyển động, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt quét về phía ngôi nhà đang cháy, quát khẽ:
- Không đúng, khói này có độc, có khả năng chính là Tử Thực Thảo!
Tử Thực Thảo!
Tất cả mọi người đều nghe nói qua thứ này, đây là chủ liệu của Huyền Thực Đan, Huyền Thực Đan là Độc đan có thể làm cho huyền lực nhiễu loạn.
- Ha ha, các ngươi phát hiện đã quá muộn.
Lục Linh cười nhạt, ánh mắt lóng lánh giảo hoạt. Nàng không phải thật điên cuồng, mà đi tùy ý đốt nhà của mình, không nói tự chặn đường lui, chí ít hủy đi kỷ niệm tuổi thơ của các nàng.
Nàng làm như vậy tự nhiên là có mục đích, vì hôm nay nàng chuẩn bị rất lâu. Vốn định chờ sau khi Lục Phi Dương thức tỉnh huyết mạch mới động thủ, không nghĩ tới Địch Hỏa Địch Thiên sớm trở về, nàng chỉ có thể phát động trước thời gian.
Khói độc của Tử Thực Thảo có thể làm cho huyền lực của võ giả nhiễu loạn, Lục Phi Dương không có huyền lực, hơn nữa trước thời gian uống nước trà giải độc, đối phó một đám võ giả huyền lực nhiễu loạn, chiến lực giảm nhiều, là có bảy tám phần cơ hội trấn áp.
Lúc này Lục Phi Dương cũng minh bạch, hắn âm thầm cảm thán tỷ tỷ thông minh, trong mắt hào quang vạn trượng. Mất đi huyền lực hùng hậu, đám người này ở trong mắt hắn, không chịu nổi một kích!
- Gϊếŧ!
Lục Phi Dương quát một tiếng, cầm đao phóng về phía trước, mục tiêu của hắn vẫn là Địch Hỏa. Tốc độ của hắn quá nhanh, chỉ mấy hơi đã vọt tới trước người Địch Hỏa, trường đao chém xuống.
- Đều động thủ, gϊếŧ hai rác rưởi này!
Lão nhân cụt tay giận quát, từ trong tay một lão nhân bên cạnh nắm qua một thanh cương đao, dẫn đầu vọt về phía Lục Phi Dương. Đám người Địch Hỏa huyền lực nhiễu loạn, vì trẻ tuổi kinh nghiệm chưa tới, tạm thời không giữ vững được tâm thần, chiến lực giảm nhiều, nếu bọn họ không xuất thủ, thì không ai có thể áp chế Lục Phi Dương.
- Keng keng keng!
Chờ lão nhân cụt tay và ba lão giả chiến lực khá mạnh vọt tới, Lục Phi Dương đã đánh xuống mười mấy đao, hai tay Địch Hỏa giơ tấm chắn, thân thể nửa ngồi, gắt gao chống đỡ.
- Ba...
Bất quá bị Lục Phi Dương liên tục bổ mười mấy đao, tấm chắn cũng nhịn không được nứt ra, một phân thành hai. Địch Hỏa nhìn thấy đao quang chém tới, sợ đến vội vàng lăn mấy vòng, hiểm hiểm tránh thoát trường đao của Lục Phi Dương.
Lão nhân cụt tay và ba lão giả vọt lên, bọn hắn là tộc lão của bộ lạc, niên kỷ đều qua lục tuần, bối phận giống như ngoại công của Lục Phi Dương. Mặc dù đời này cảnh giới dừng ở Huyền Vũ cảnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại không phải đám người Địch Hỏa có thể so.
Bốn người xông lên, Lục Phi Dương cũng cảm thấy áp lực rất lớn, đầy trời đều là đao quang, mấy lần xém chút bị chém trúng. Hắn chỉ có thể lui trước, nếu bị bốn người bao vây thì rất dễ thụ thương, một khi thụ thương, chiến lực sẽ giảm nhiều.
- Ầm!
Bên kia Địch Thiên từ trong tường đất vọt ra, vừa vặn Lục Phi Dương đang lui về phía hắn, hai người đã cách không xa. Ánh mắt Lục Phi Dương xoay chuyển, quay người lao về phía Địch Thiên, vung chiến đao bổ xuống.
Địch Thiên bị tường đất chôn sống, bộ dạng chật vật không chịu nổi, trên người còn có vết máu ứ đọng, nhìn thấy Lục Phi Dương cầm đao bổ tới, hắn theo bản năng giơ trường đao lên đón đỡ.
- Tốt!
Lục Phi Dương rất thích người khác đón đỡ, lập tức huy vũ trường đao, liên tục bổ bảy tám đao. Lực lượng cường đại đánh bay chiến đao của Địch Thiên, làm hai chân hắn quỳ trên mặt đất. Địch Thiên trơ mắt nhìn trường đao của Lục Phi Dương bổ tới, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Thời khắc cuối cùng, Lục Phi Dương lại không dám động thủ, bởi vì một khi đao xuống, Địch Thiên sẽ bị hắn chém gϊếŧ.
- Nam nhi phải gϊếŧ người, Lục Phi Dương, gϊếŧ Địch Thiên!
Lục Linh khẽ kêu, trong mắt Lục Phi Dương lóe lên hồng quang, nhắm mắt vung chiến đao chém xuống.
Ầm!
Trường đao chém vào cổ Địch Thiên, một cái đầu lâu bay lên, nhiệt huyết tuôn ra, phun lên người Lục Phi Dương.
Lục Phi Dương cảm giác trong tay ẩm ướt, mở mắt nhìn thấy một thi thể không đầu chậm rãi ngã xuống, lại nhìn thấy đầu của Địch Thiên lăn trên mặt đất, toàn thân không khỏi rung động, dạ dày nhộn nhạo, kém chút nôn ra...
- Địch Thiên!
Bốn lão giả quát lên, lão nhân cụt tay càng giận không thể nuốt. Địch Thiên là cháu trai của hắn, hắn ngửa mặt lên trời gầm hét:
- Lục Phi Dương, hôm nay không gϊếŧ ngươi, lão phu thề không làm người.
- Lục Phi Dương, đừng lo lắng, nếu không gϊếŧ, hôm nay tỷ đệ chúng ta sẽ chết ở chỗ này, gϊếŧ...
Lục Linh khẽ kêu, Lục Phi Dương đè xuống cảm giác nôn mửa, ép buộc mình không nhìn thi thể của Địch Thiên, ánh mắt quét về phía bốn lão giả xông đến.
Có lẽ vì mới vừa gϊếŧ người, lệ khí tiềm ẩn nhiều năm trong thân thể Lục Phi Dương triệt để bộc phát, thân thể run rẩy của hắn nhanh chóng bình phục.
Lục Linh nói nhắc nhở hắn, hôm nay hắn không thắng, hai tỷ đệ đều phải chết. Nội tâm của hắn trở nên bình tĩnh, trong đầu chỉ có một ý niệm, cái kia chính là gϊếŧ sạch tất cả địch nhân cản đường!
- Lão cẩu, muốn gϊếŧ ta, phải nhìn ngươi có bản lãnh này hay không đã!
Lục Phi Dương quát khẽ, thân thể không lùi mà tiến tới, hai chân nhảy lên, tay nắm chiến đao chém xuống.
- Lão cẩu, ta bắn chết ngươi!