Chương 109: Nối tiếp tình phụ tử

- Lục Phi Dương!

Liễu Di liếc sang bên này, mắt đẹp khẽ sáng lên. Rốt cục Lục Phi Dương đã xuất chiến, tối nay Liễu gia có thể thắng hay không nàng không biết, nhưng chiến trường cửa tây tuyệt đối sẽ không có vấn đề.

Tốc độ quật khởi của thiếu niên này quá nhanh, mấy tháng trước còn đang kéo quan tài cho Liễu gia, còn là một tên phế vật không thể tu luyện Huyền lực.

Trước đây không lâu lại có thể đánh gϊếŧ ba tên Thần Hải Cảnh Triệu gia, Liễu Di tin tưởng lần này Lục Phi Dương sẽ không khiến nàng thất vọng.

Cuồng phong tứ ngược, mưa như trút nước, trên trời không nhìn thấy nửa tia ánh sáng, bóng đêm đen nhánh khiến người không khỏi cảm thấy đè nén.

Trong đại viện Khách đường Liễu gia, mấy trăm người chính đang kịch chiến, song phương liều mình chiến đấu, không ai bảo lưu thực lực, ai nấy đều dùng lực lượng mạnh nhất tấn công, cố gắng cướp đi sinh mệnh đối phương.

Bốn đại gia tộc nhiều hơn một tên võ giả Thần Hải Cảnh, số lượng võ giả cũng nhiều mười mấy người, sau phút hoảng loạn vì Tử Thực Thảo đã lần nữa ổn định trận hình, đè ép võ giả Liễu gia mà đánh. Bên phía Liễu gia chỉ có khổ sở chống đỡ, liều chết huyết chiến.

Ầm! Ầm! Ầm!

Bên trái đột nhiên liên tục truyền đến mấy đạo tiếng vang trầm muộn, dẫn lên chúng nhân chú ý, đám người Địch Bá nhìn sang, nét mặt ai nấy đều hiện đầy kinh ngạc.

Đập vào mắt là một tên võ giả Trần gia chính đang bay ngược ra sau, liên tục đυ.ng trúng mấy người, liền một chuỗi dài theo nhau đổ rạp xuống.

Hưu!

Có tiếng xé gió vang lên, một thanh trường đao màu đen chặt đứt màn mưa, trùng trùng chém tới một tên võ giả Triệu gia. Đao kia quá nhanh, võ giả Triệu gia căn bản không kịp có phản ứng, ngực bị chiến đao bổ trúng, tiếp đó hắn tóe huyết bay ngược ra sau, lại đυ.ng bay thêm mấy người.

- Lục Phi Dương!

Lần này Địch Bá rốt cục đã thấy rõ ràng, hắn kinh hô, trong mắt đầy vẻ không dám tin.

Địch Bá nhớ được rất rõ ràng, lần trước Lục Phi Dương chạy trốn vào trong khách sạn ở Vũ Lăng thành, hắn dẫn theo võ giả Triệu gia đi khách sạn truy sát Lục Phi Dương. Khi đó Lục Phi Dương mới chỉ là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, giờ mới qua bao lâu, không ngờ đã đột phá Thần Hải Cảnh.

Địch Bá không biết chuyện Lục Phi Dương chém gϊếŧ đám người Phác trưởng lão ở Hồng Nham sơn, lần trước hắn một mực trấn thủ ở mặt đông Hàn Vân sơn, gần đây mới về thành. Cũng không ai ở Triệu gia kể chuyện ở Hồng Nham sơn cho hắn, bởi vì đó là vết sẹo trong lòng Triệu Duệ, người biết tự nhiên không dám đi đắc tội Triệu Duệ.

Bởi thế thần tình Địch Bá mới như gặp phải quỷ, Triệu Duệ lại không quá mức chấn kinh, tưởng rằng Liễu gia hao tốn vô số đan dược giúp Lục Phi Dương đề thăng cảnh giới.

Triệu Duệ không chấn kinh, trong lòng Liễu Di lại đang cuộn lên sóng gió ngất trời, nàng rất rõ ràng Liễu gia không chỉ không giúp Lục Phi Dương, thậm chí còn tận lực làm khó hắn.

Lục Phi Dương tuyệt đối không giành được nửa viên đan dược cao cấp từ Liễu gia, như vậy chỉ có thể giải thích rằng, Lục Phi Dương dựa vào chính mình, tự thân đột phá Thần Hải Cảnh.

Nghĩ đến bản thân hao phí mười mấy viên đan dược cao cấp mới đột phá Thần Hải Cảnh, nét mặt Liễu Di có chút ửng đỏ, trong lòng dâng lên một tia hối hận.

Đêm hôm đó nếu nàng không dè dặt, buông xuống tư thái, chủ động ôm ấp, nói không chừng lúc này đã trở thành nữ nhân của Lục Phi Dương.

Thiên tài!

Đây là đánh giá Liễu Di dành cho Lục Phi Dương, có thể gửi thân cho một thiên tài, chỉ cần Lục Phi Dương không chết, thành tựu sau này tuyệt đối vượt xa những gì Liễu Di có thể tưởng tượng, nàng và Liễu gia cũng sẽ theo đó gà chó thăng thiên.

Đương nhiên...

Rất nhanh Liễu Di liền lắc đầu bình tĩnh lại, tình hình lúc này quả thực không thích hợp để mơ mộng. Nói không chừng ngay tối nay Liễu gia sẽ hóa thành tro bụi, nàng cũng sẽ thịt nát xương tan, mơ tưởng tới những thứ kia có chút quá xa xôi.

Ầm!

Đám đông giật mình, Lục Phi Dương lại vẫn không dừng lại, trường đao quét ngang, như mãnh hổ xông vào bầy cừu. Chỉ mấy cái chớp mắt, hắn đã liên tục đánh chết năm người, đυ.ng bay mười mấy người, hơn nữa vẫn còn đang thu gặt mạng người với tốc độ phi thường khủng bố.

- Hay lắm!

Chúng nhân Liễu gia tinh thần đại chấn, sĩ khí tăng vọt, dồn dập gào thét tấn công. Liễu Di múa roi dài, cuộn lên tiếng rít bén nhọn, khẽ kêu:

- Cường viện đã tới, gϊếŧ sạch đám nhãi nhép này.

- Hừ!

Một tên Thần Hải Cảnh Hà gia ở ngay bên cạnh Lục Phi Dương, hắn xách lấy cự phủ cuồng bạo vọt tới Lục Phi Dương. Vừa rồi Lục Phi Dương mới chém gϊếŧ một tên Hà gia, lúc này chính đang vυ"t tới một tên đệ tử Hà gia khác, hắn tự nhiên không thể đứng nhìn không quản.

- Tới hay lắm!

Lục Phi Dương sớm đã chờ đợi người này tự động dâng lên cửa, bước chân hắn khẽ đảo, chân sau quét qua một tên võ giả Triệu gia gần đó, đạp bay đối phương, dùng người này làm bao cát đá về phía Thần Hải Cảnh Hà gia, đồng thời trường đao quét tới, một đao bổ lên thân người kia.

Ầm!

Người này bị đao trong tay Lục Phi Dương chém thành hai đoạn, máu tươi bay khắp trời, nội tạng tứ tung, lão giả Thần Hải Cảnh đang từ đằng sau vọt tới co rụt lại, vội vàng tránh sang một bên.

- Hừ!

Trường đao trong tay Lục Phi Dương lần nữa chém xuống như thiểm điện, nhắm thẳng phần cổ Thần Hải Cảnh, lão giả phản ứng cực nhanh, cự phủ quét ngang về phía Thiên Lân Đao.

Ầm!

Một cỗ cự lực cường đại truyền đến, cự phủ thiếu chút tuột khỏi tay lão giả. Cả người hắn bị nện cho liên tục thoái lui, trong mắt đầy vẻ kinh nghi, rõ ràng cảm ứng thấy khí tức Lục Phi Dương mới chỉ vừa đột phá Thần Hải Cảnh, tại sao lại có được cự lực khủng bố đến vậy?

Hắn đã không có thời gian đi suy tư, tốc độ Lục Phi Dương quá nhanh, đuổi theo như một bóng ma, Thiên Lân Đao lần nữa đánh xuống.

Lão giả có thể làm thế nào? Lúc này thân thể hắn còn chưa ổn định, căn bản không cách nào phản kích, chỉ có thể cường hành đón đỡ. Lần này hắn học thông minh, hai tay nắm cự phủ, tránh cho bị Lục Phi Dương đánh bay.

- Chết...

Lục Phi Dương bạo rống một tiếng, huyền kình trong Thần Hải tụ tập đến tay phải, Thiên Lân Đao trùng trùng chém xuống. Lúc Thiên Lân Đao và cự phủ chạm vào nhau, huyền kình phóng thích ra, lực lượng chồng thêm gấp đôi, cự phủ trong tay lão giả bỗng chốc bị hất tung.