Bắt đầu từ đêm qua Lục Phi Dương một mực luyện hóa Luyện Huyết Đan, ở lần cuối cùng hắn một hơi luyện hóa mười hai viên, sau đó trực tiếp ngất đi.
Bên ngoài mưa vẫn như trút nước, chiến hỏa ngút trời, trên mặt Lục Linh lại không có vẻ gì là cấp bách hay lo lắng mà vẫn bình tĩnh như nước. Nàng chính đang chỉnh lý thư tịch, chồng chất toàn bộ thư tịch phụ thân lưu lại thư tịch vào một nơi, sau đó ném từng quyển từng quyển vào trong lò lửa.
Những thư tịch này nàng cơ bản đã xem hết, lưu lại cũng không có ý nghĩa quá lớn, nàng không muốn để chúng lưu lạc ra bên ngoài, bởi thế chỉ còn cách đốt đi.
Đốt xong toàn bộ thư tịch, nàng chống quải trượng đi vào phòng, thấy Lục Phi Dương còn đang ngủ say, cũng không nóng nảy, cứ thế an vị bên giường chờ đợi Lục Phi Dương tỉnh lại.
- Ầm!
Cửa phòng đột nhiên bị phá tan, sắc mặt Lục Linh vẫn không chút biến hóa, chỉ khẽ giơ tay lên, cầm nỏ tiễn nhắm chuẩn cửa phòng.
Lúc thấy là một tên khách khanh quen thuộc, nàng mới thả tay xuống, nhàn nhạt nói:
- Cửa tây sắp không trụ được?
Khách khanh khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn về phía Lục Phi Dương, có chút bực bội nói:
- Bốn gia tộc phái sáu tên Thần Hải cảnh tới cửa tây, mấy người Di tiểu thư đã chống không nổi, nàng sai ta tới mời Lục Phi Dương xuất chiến.
Lục Linh nhún vai nói:
- Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, đệ đệ ta còn hôn mê bất tỉnh, ngươi chuyển lời nói mấy người Di tiểu thư vừa đánh vừa rút. Triệt thoái tới Khách Đường bên này, đệ đệ ta nghe được tiếng giao chiến hẳn sẽ sớm tỉnh lại.
- ...
- ...
Tên khách khanh đứng nơi cửa trố mắt cứng lưỡi không biết nói gì, tiếng giao chiến ở cửa tây lớn như vậy, bên này có thể nghe được rõ ràng, giờ Lục Phi Dương còn chưa tỉnh, đợi lát nữa làm sao tỉnh cho được?
Lục Linh khoát tay, vẫn cứ nhẹ nhàng nói:
- Đi đi, cứ chuyển lời của ta là được. Để các nàng thối lui đến phụ cận Khách Đường, tuyệt đối có thể thủ được.
Khách khanh đành chịu quay lưng rời khỏi phòng, trong lòng lại thầm mắng, liệu có phải Lục Phi Dương cố ý giả vờ hôn mê, không muốn đi tham chiến? Ăn Liễu gia dùng Liễu gia, tại thời khắc then chốt lại co đầu rút cổ không ra, tên Lục Phi Dương này quả nhiên là con bạch nhãn lang...
Khách khanh rảo bước cuồng chạy, rất nhanh đã tới cửa tây.
Lúc này cửa tây đã không khác gì địa ngục, khắp nơi toàn là thi thể, song phương đã tử thương chí ít hai trăm người trở lên, quảng trường nhỏ trong cửa tây đã nhuộm đỏ máu tươi.
Liễu Di không xuất chiến mà đứng ở sau lưng đám đông, ánh mắt băng lãnh nhìn tiền phương. Khách khanh đi tới bên người Liễu Di, thuật lại một lần lời Lục Linh nhờ chuyển cáo.
- Ha ha!
Nghe xong, nét mặt Liễu Di chớp qua một tia giễu cợt, nàng lắc đầu thở dài:
- Không phải người Liễu gia, quả nhiên không đáng dựa vào...
Lục Phi Dương cự tuyệt gia nhập Nội đường hoặc Ngoại đường Liễu gia, khi đó nàng hẳn nên đã hiểu Lục Phi Dương và Liễu gia không phải một lòng, Lục Phi Dương không thể liều mạng vì Liễu gia.
Hôn mê? Ai tin?
Hôm nay Liễu Di đến cửa tây chỉ huy chiến đấu, thật ra chính là để Lục Phi Dương xuất chiến. Nàng cho rằng mình có chút ân tình với Lục Phi Dương, Lục Phi Dương hẳn sẽ nể mặt nàng mà xuất lực.
Dù Lục Phi Dương chỉ là Huyền Vũ cảnh, nhưng lại có thể chém gϊếŧ Tề Trường Lão Phác trưởng lão và mặt sẹo, Liễu Di đánh giá chiến lực hắn phải ngang cỡ Thần Hải Cảnh trung kỳ.
Nếu chiến lực như vậy mà xuất chiến, tỷ lệ chiến thắng ở cửa tây Liễu gia sẽ gia tăng một chút, dù chỉ là một chút, Liễu Di nhất định cũng phải tranh thủ.
Đáng tiếc, từ khai chiến đến bây giờ, Lục Phi Dương một mực chưa hề đi ra, dù nàng sai người đi mời, Lục Phi Dương vẫn cứ đang “hôn mê”, điều này khiến Liễu Di rất thương tâm, cũng triệt để thất vọng đối với Lục Phi Dương.
Ầm!
Một tên võ giả Liễu gia bị đao trong tay Địch Bá đánh bay, thi thể nện xuống ngay trước mặt Liễu Di, chết không nhắm mắt.
Liễu Di thấy võ giả Liễu gia bị đè lên đánh, trong lòng thở dài, lần này nàng tưởng là Lục Phi Dương sẽ xuất chiến, bởi thế không yêu cầu dẫn theo quá nhiều võ giả Thần Hải Cảnh. Trái lại bên phía bốn đại gia tộc, bởi vì có Triệu Duệ dẫn đội, Thần Hải Cảnh rõ ràng nhiều hơn Liễu gia tận hai người ..
- Triệt thoái về Khách Đường!
Liễu Di quyết đoán hạ lệnh, không phải tỷ tỷ Lục Phi Dương nói để các nàng triệt về Khách Đường ư? Vậy nàng cứ làm theo ý Lục Linh. Để xem xem lúc đám người Triệu Duệ đánh tới Khách Đường, Lục Phi Dương còn làm rùa rúc đầu kiểu gì?
- Gϊếŧ!!!
Triệu Duệ và Địch Bá dẫn theo mấy người truy sát mà đến, ai nấy đều dũng mãnh dị thường, mỗi một kích đều xuất động toàn lực.
Lục Phi Dương không xuất chiến, hai người tưởng là Lục Phi Dương chạy trốn, bởi thế hận không thể sớm kết thúc chiến đấu, đuổi theo truy sát Lục Phi Dương.
Khách Đường cách cửa tây không xa, diện tích Khách Đường rất lớn, bên trong có mười mấy tiểu viện, chẳng qua lúc này ở đó đã không có bất kỳ người già trẻ nhỏ nào nữa. Vợ Thành Khuất và con cái thân nhân các khách khanh còn lại đều sớm dời đi.
Vài ngày trước Thành Khuất hỏi Lục Linh nói có muốn chuyển ra ngoài thành không? Lục Linh cự tuyệt. Nàng rất rõ ràng, vợ Thành Khuất có thể đi, nàng lại không thể rời Liễu gia, bằng không Địch Bá nhất định sẽ phái người truy sát.
Từng đội từng đội Võ giả bay vυ"t tới, nhảy lên trên nóc nhà phòng ốc Khách Đường. Chỉ là lúc chúng nhân bay tới, lại phát hiện từ các phòng ẩn ẩn xuất hiện ánh lửa, bởi vì mưa to phòng ốc không cách nào đốt sạch, khói mù bốc lên không ngừng.
- Chuyện gì?
Liễu Di nhướng mày, quét mắt nhìn về phía tiểu viện Lục Phi Dương, lại thấy một nữ tử che lụa mỏng chống quải trượng đứng ở cửa ra vào, bình tĩnh nhìn các nàng.
- Lục Linh?
Liễu Di không khỏi kinh ngạc, Lục Linh vẫn ở đây, chứng tỏ Lục Phi Dương còn chưa trốn. Đã không trốn, vậy vì sao không xuất chiến?
- Thành đại thúc, ngươi lại đây một lát!
Lục Linh hướng về phía Thành Khuất hô nói, Thành Khuất quay sang nhìn Liễu Di, kẻ sau khẽ gật đầu, Thành Khuất hóa thành một đạo bóng đen xông vào gian phòng Lục Linh.