Chương 105: Đại chiến nổi lên

Đây là lực lượng khủng bố cỡ nào? Dù là Thần Hải Cảnh đỉnh phong cũng không được lực lượng khủng bố như thế.

Lực lượng là thứ căn bản nhất, dù chiến đấu không thể chỉ xem lực lượng, nhưng nếu có được lực lượng tuyệt đối, đó sẽ là chiến lực phi thường khủng bố.

Lục Phi Dương một hơi luyện hóa năm viên Luyện Huyết Đan, như vậy dù sẽ rất thống khổ, nhưng thời gian quá cấp bách, hắn tất phải tranh thủ từng phút từng giây đề thăng chiến lực.

Ầm ầm...

Chạng vạng tối, bầu trời vang lên từng tiếng sấm nổ, mưa to như trút nước, cuồng phong gào thét, đây là tiếng sấm đầu tiên báo hiệu mùa xuân, mưa xuân lần này lại trút xuống cuồng bạo hơn cả mưa mùa hạ.

Lục Linh đóng kín cửa sổ, nghe tiếng mưa to gió lớn bên ngoài vọng vào, trong mắt chớp qua một tia ngưng trọng, thì thào đến:

- Mưa lớn như vậy, chẳng lẽ là để tẩy rửa sạch sẽ chiến trường, chuẩn bị cho chiến hỏa càng thêm phần mãnh liệt?

Tranh đấu với Thú Hoàng ở Hàn Băng Thâm Uyên đúng là đã kết thúc, ngay đêm hôm ấy liền có chiến xa hoàng kim và phi thuyền thiết giáp rời đi.

Trời mưa suốt đêm, sấm xuân vang lên không ngừng, trong thành rất nhiều con dân một đêm không yên giấc. Nghe được tiếng phi thuyền thiết giáp và chiến xa hoàng kim xẹt qua đỉnh đầu, không ít người thấp thỏm nhìn lên.

Bản nguyên tinh huyết Thú Hoàng đã bị ai giành được, tài liệu quý hiếm trên người nó rốt cục vào tay gia tộc nào? Con dân trong thành không ai biết, cũng không cần biết, bọn hắn chỉ quan tâm đại chiến trong thành sẽ bắt đầu lúc nào.

Trời sáng, mưa tạnh.

Đại chiến vẫn chưa bạo phát, trong thành vẫn cứ bình tĩnh như trước. Chẳng qua rất nhiều người phát hiện trên tường thành và ngoài cửa thành đã không thấy có mặt Thành Vệ quân Liễu gia, thậm chí trên đường và ngoài cửa lớn phủ đệ Liễu gia đều không nhìn thấy võ giả khoác chiến giáp.

Triệu gia Lỗ gia Hà gia Trần gia cũng rất bình tĩnh, trong thành không thấy bất kỳ võ giả nào của mấy gia tộc này. Mặc dù trong thành bình tĩnh dị thường, mưa gió cũng ngừng, nhưng toàn bộ con dân nơi đây tựa hồ đều cảm thấy áp lực bội tăng, tựa như đêm tối trước bình minh, an bình đến mức khiến người sợ hãi.

Một ngày vô sự, chỉ là đến lúc xế chiều, lại có mấy chiếc phi thuyền thiết giáp và chiến xa hoàng kim bay đi. Mang theo tiếng rít chói tai, gào thét lướt qua không trung thành trì, không hề dừng lại chút nào.

Đến hoàng hôn, trời tối đen sớm hơn thường lệ, xem ra lại sắp mưa, con dân trong thành về nhà rất sớm, đóng kín cửa nẻo, ăn cơm xong tụ tập lại với nhau, thấp thỏm chờ đợi.

Vũ Lăng thành vốn náo nhiệt, lúc này tựa hồ đã biến thành một tòa thành chết.

Tất cả cửa hàng quán rượu đều đóng cửa, thậm chí mấy thanh lâu ban đêm mới mở cửa đều đình chỉ kinh doanh, cửa lớn đóng chặt. Trên đường phố ngày thường vốn náo nhiệt ồn ào, giờ đây thậm chí không thấy được nửa bóng dáng người đi đường

Vào đêm, trên mấy con phố đột ngột tuôn ra rất nhiều võ giả, có người khoác chiến giáp màu xanh, đầu đội chiến khôi, có người khoác chiến giáp màu đỏ, có người khoác chiến giáp màu lam, có người khoác chiến giáp màu đen, tất cả lầm lũi tụ về hướng quảng trường.

Năm mươi người, năm trăm người, một ngàn người

Võ giả trên mười mấy con phố nối thành hàng dài, dưới màn đêm nhìn hệt như đội quân tử thần đến từ Minh giới.

Những người này trầm mặc hội tụ về phía quảng trường, không phát ra bất kỳ tiếng động gì, bước chân cũng vô cùng nhẹ. Trên tay bọn họ mang theo đủ loại binh khí, trong mắt đằng đằng sát khí, dọa cho rất nhiều bình dân trốn trong phòng len lén quan sát kinh hồn bạt vía.

Một ngàn năm trăm người, hai ngàn người.

Trên quảng trường trống trải, võ giả hội tụ đến càng lúc càng nhiều, còn có người không ngừng từ trong mười mấy con phố tuôn ra.

Ai nấy đều trầm mặc đứng thẳng, phân thành bốn phương trận. Ánh mắt bọn hắn nhìn chằm chằm về phía đại viện Liễu gia ở hướng bắc, tối nay nơi đó chính là chiến trường của bọn hắn. Nếu thắng lợi tài phú bên trong sẽ là của bọn hắn, có thể thỏa thích cướp đoạt bảo vật, tùy ý chơi đùa mỹ nữ.

Nếu thất bại...Làm sao có thể thất bại? Chữ nếu không tồn tại trong trường hợp này.

Tí tách.

Trời trút mưa rả rích, đánh lên từng tiếng thanh thúy trên chiến giáp của hơn hai ngàn người, tất cả bọn họ vẫn cứ không nhúc nhích, bọn hắn đang đợi, đợi tộc trưởng gia tộc bọn hắn đi ra.

Mưa càng trút càng lớn, sau ba nén hương, toàn bộ võ giả gia tộc đã tới, tổng cộng hơn hai ngàn sáu trăm người, chia làm bốn phương trận đứng chỉnh tề.

Từ trên bốn con phố có bốn người đồng thời tiến lại, trong bốn người có hai người số tuổi tương đối lớn, hai người đang độ tráng niên. Bốn người bước chân vững chắc, bộ pháp không nhanh, nhưng khí tức trên thân lại như rồng như hổ, khiến nội tâm đám võ giả tại trường đều chấn động.

Bốn người lần lượt đi đến trước mặt từng phương trận, võ giả ở bốn phương trận đồng loạt quỳ xuống, nhưng không nói nửa lời. Bốn người trầm mặc nhìn về phương bắc, lẳng lặng chờ đợi.

Nước mưa thấm qua chiến giáp chúng nhân, ướt đẫm áσ ɭóŧ bên trong, nhưng không ai thốt nửa lời, vẫn cứ an tĩnh chờ đợi.

Hưu!

Sau gần nửa canh giờ, phương bắc đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, trong đêm tối một đạo ánh sáng vàng vụt lên, đâm thẳng về phía Vũ Lăng thành.

Tộc trưởng bốn gia tộc đứng trước mặt bốn phương trận đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực lên, nhất là người khoác chiến giáp màu xanh, tộc trưởng Triệu gia Triệu Côi, quang mang trong mắt hắn sáng chói tựa như thái dương đang thiêu đốt.

- Tới, Vũ đại nhân tới rồi!

Triệu Duệ đứng trong phương trận Triệu gia phía sau cũng kích động hô lên, nếu Vũ đại nhân không đến, trận chiến tối nay liền đánh không được, mọi thứ Triệu gia bỏ ra cũng sẽ trôi theo dòng nước.

Vũ đại nhân tới, hết thảy liền trần ai lạc định.

- Lục Phi Dương!

Triệu Duệ cắn răng nghiến lợi, trong lòng thầm quát một tiếng, ánh mắt đằng đằng sát khí. Tối nay hắn phải rửa sạch sỉ nhục ở Hồng Nham sơn, hắn phải chứng minh với tất cả trưởng lão Triệu gia, rằng hắn tuyệt đối có năng lực tiếp nhận vị trí tộc trưởng Triệu gia, dẫn dắt Triệu gia tiến tới huy hoàng.

- Lục Phi Dương...

Tráng hán khôi ngô đứng sau Triệu Duệ cũng đằng đằng sát khí nhìn về hướng bắc.