Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bất Diệt Chiến Thần

Chương 102: Chuẩn bị tâm lý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Phi Dương xác định chắc chắn mình đã ngưng tụ Thần Hải thành công, đồng thời Huyền lực trong khí xoáy ngưng luyện hơn rất nhiều so với Huyền lực hắn tu luyện ra, hắn quả thực đã bước vào Thần Hải Cảnh.

- Tu luyện tiếp!

Luồng khí xoáy vừa mới hình thành, cảnh giới mới vừa đột phá, cần thời gian củng cố ổn định. Lục Phi Dương tu luyện Huyền lực càng nhiều, luồng khí xoáy sẽ càng ổn định, Thần Hải sẽ không sụp đổ.

Đêm đó hắn không ngủ, một mực tu luyện tới hừng đông, chờ hừng đông Lục Linh rời giường đi ra hắn mới ngừng tu luyện.

Ông!

Khoảnh khắc Lục Phi Dương mở mắt ra, trên người hắn bất giác nhiều thêm một tia khí chất khác thường, tự tin trong mắt cũng tăng nhiều, trên mặt đầy vẻ phấn chấn. Mắt đẹp Lục Linh thoáng trợn to, trầm giọng hỏi:

- Đệ đệ, ngươi ngưng kết thành công?

Lục Phi Dương nhếch môi cười khẽ, gật đầu nói:

- Tỷ tỷ, ta thành công, ta đã là võ giả Thần Hải Cảnh.

- Không tệ!

Trên mặt Lục Linh hiện lên ý cười xán lạn, tựa như hoa tươi nở rộ, nàng tự hào nói:

- Con cháu Lục gia chúng ta luôn là ưu tú như thế, Lục Phi Dương ngươi không khiến phụ thân mất mặt, tỷ tỷ cũng cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi.

Lục Phi Dương có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, cũng không giấu diếm, cầm răng thú lên nói:

- Lần này chủ yếu là dựa vào răng thú, nếu không nhờ răng thú, phỏng chừng trong thời gian ngắn ta không cách nào đột phá.

- Ừm, đây đích xác là dị bảo, ngươi phải cẩn thận cất kỹ, đừng cho người khác biết.

Lục Linh khẽ gật đầu, lại cũng không hỏi nhiều, bởi vì nàng què chân, kinh mạch đứt mất một đoạn, không cách nào tu luyện, đối với chuyện tu luyện cũng không mấy hứng thú.

Nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:

- Tranh đoạt Thú Hoàng ở Hàn Băng Thâm Uyên hẳn là sắp kết thúc, ngươi phải có chuẩn bị tâm lý trước!

- Rốt cục sắp kết thúc rồi ư?

Tâm tình đang vui sướиɠ của Lục Phi Dương bỗng chốc chuyển thành trầm trọng, hắn hỏi lại:

- Tỷ tỷ, ngươi không bước ra cửa nửa bước, làm sao thăm dò tin tức?

Lục Linh giải thích nói:

- Mấy ngày ngay ngươi bế quan tu luyện nên không biết, phương nam lại tới mười mấy chiếc phi thuyền thiết giáp và chiến xa thượng cổ. Ta nghe Thành thẩm nói, những thứ đó đều là của siêu cấp gia tộc Thanh Châu. Cường giả gia tộc siêu cấp đã tới, như vậy Thú Hoàng kia khẳng định không sống được quá lâu, một khi Thú Hoàng bị gϊếŧ, Vũ Lăng thành liền sẽ loạn.

Con Thú Hoàng ở Hàn Băng Thâm Uyên kia cuối cùng rơi vào tay nhà nào Lục Phi Dương không quan tâm, Vũ Lăng thành loạn hay không, tranh giành bá chủ giữa Liễu gia và Triệu gia, cuối cùng ai giành phần thắng Lục Phi Dương cũng không quan tâm.

Bởi vì mặc kệ người nào thắng, Triệu gia và Liễu gia đều sẽ khai chiến, một khi khai chiến hắn tất sẽ bị liên lụy, Triệu gia sẽ phái người đuổi gϊếŧ hắn.

Liễu gia thua cũng tốt, thắng cũng được, nếu hắn không ứng phó được tấn công từ Triệu gia, hắn và Lục Linh đều phải chết, đã vậy hắn sao phải để ý Liễu gia thắng thua?

Đối với Liễu gia, hắn cũng không có cảm tình quá sâu. Đoạn thời gian này thái độ Liễu gia khiến hắn rất là thất vọng, hắn đáp ứng Liễu Di sẽ tận lực giúp Liễu gia, tiền đề là phải ở trong phạm vi hắn có thể làm. Nếu ngay chính mạng nhỏ của hắn đều khó bảo toàn, lại vẫn nghĩ tới đi giúp Liễu gia, vậy thì quá giả, hắn cũng thành là đứa ngốc.

Hắn trầm ngâm khoảnh khắc rồi nói:

- Tỷ tỷ, hay là chúng ta sớm rời đi, tìm cơ hội chuồn ra khỏi thành, sau đó nghĩ cách đi Thiên Vũ thành.

- Ha ha!

Lục Linh cười khổ một tiếng nói:

- Không đi được, giờ mà đi, chúng ta tất phải chết không nghi ngờ. Trong thành ngoài thành đều là thám báo Triệu gia, vô luận chúng ta nghĩ cách gì ra khỏi thành thì đều sẽ bị phát hiện.

Lục Phi Dương suy nghĩ một lát, cuối cùng trầm giọng nói:

- Vậy chờ lúc Triệu gia Liễu gia đại chiến, nếu tình thế không không đúng, chúng ta thừa lúc trong thành hỗn loạn thoát đi. À... ta phải đi tìm một bản địa đồ, chọn sẵn lộ tuyến thoát đi.

- Mấy thứ này không cần ngươi lo.

Lục Linh khoát tay nói:

- Mọi chuyện ta đều sẽ chuẩn bị, việc ngươi cần làm là cố gắng tu luyện, tận hết khả năng đề thăng thực lực trước khi đại chiến bắt đầu.

- Đúng…

Lục Phi Dương nhớ lại trận chiến ở bộ lạc Địch Long, nhớ tới các loại bố cục và chuẩn bị của Lục Linh, có tỷ tỷ thông tuệ như thế đứng sau mưu đồ, hắn cần gì phải lo lắng?

- À, gì ấy nhỉ?

Lục Linh đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì, hỏi:

- Đệ đệ, giờ ngươi đã tới Thần Hải Cảnh, thời gian phóng thích huyết mạch thần kỹ có kéo dài không?

- Không biết!

Lục Phi Dương lắc đầu, trực tiếp phóng ra huyết mạch thần kỹ, một cỗ khí tức như mãnh thú Hồng Hoang tràn ngập mà ra, toàn bộ cơ bắp trên người đều gồ lên, ánh mắt cũng chớp hiện ngân quang, hóa thành một con cự long hình người.

Hai người bắt đầu lặng lẽ tính toán thời gian, nửa nén hương sau Lục Phi Dương vẫn chưa có cảm giác hư nhược, cả hai liếc nhau, trong mắt đều thoáng vẻ phấn chấn.

Sau hai nén hương Lục Phi Dương vẫn chưa cảm giác thấy suy yếu, hai người càng thêm chấn phấn, tùy thời gian trôi qua tâm tình Lục Phi Dương càng lúc càng kích động, xem ra tùy theo cảnh giới đề thăng, thời gian duy trì huyết mạch thần kỹ cũng sẽ tăng theo.

Sau nửa canh giờ, trong người Lục Phi Dương rốt cục bắt đầu truyền đến cảm giác mỏi mệt, hắn khoát tay nói:

- Tỷ tỷ, không được, ta phải ngủ một giấc.

- Đi đi!

Lục Linh khoát tay, đưa mắt nhìn Lục Phi Dương trở về phòng, trên nét mặt tuyệt mỹ của nàng chất đầy vẻ vui sướиɠ. Dù nửa canh giờ còn không được tính là quá lâu, nhưng đã đủ để Lục Phi Dương đại chiến mấy chục trường, trong đại chiến tiếp sau đây tỉ lệ hai người sống sót sẽ càng được gia tăng.

...

Thời gian sau đó, Lục Linh ngày ngày chạy bên ngoài, tìm vợ Thành Khuất tán gẫu nghe ngóng tin tức, đồng thời còn ủy thác vợ Thành Khuất đi mua mấy thứ hiếm lạ cổ quái.

Vợ Thành Khuất dưới gối không con không cái, rất là yêu thích Lục Linh khôn khéo hiểu chuyện, chút chuyện nhỏ này tự nhiên là có cầu tất ứng.

Thế cục bên ngoài càng lúc càng nghiêm trọng, Liễu gia đã hạ lệnh để con em Liễu gia vô sự không nên ra ngoài, đồng thời còn bắt đầu lặng lẽ di chuyển người già trẻ em, phái người đi tứ xứ cầu viện.