Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chỉ có mình ta ở đây? Chỉ mỗi ta bước vào địa ngục này sao? Ông trời chết tiệt, thật quá bất công!
Tần Thiên chậm chạp đứng dậy, toàn thân không hề đau đớn, chỉ có cái bụng rỗng tuếch cần được lấp đầy. "Ừ? Không đúng, ta đã chết rồi mà, sao vẫn cảm thấy đói khát?"
"Chẳng lẽ ta rơi xuống vực sâu mà vẫn còn sống?" Tần Thiên mừng rỡ, nhưng nhìn quanh thấy môi trường khắc nghiệt, niềm vui ấy nhanh chóng tan biến.
Trong bóng tối giơ tay không thấy ngón, Tần Thiên chỉ có thể dựa vào cảm giác dưới chân mà dò dẫm tiến lên. Chỉ vài trăm mét mà hắn ngã không biết bao nhiêu lần.
Đột nhiên, một tia sáng le lói mang đến hy vọng. Sau nửa canh giờ, cuối cùng hắn cũng đến được nơi phát ra ánh sáng.
Trước mắt là một cửa hang thấp bé, không cao hơn người, trông giống như chuồng chó. Ánh sáng chập chờn như ngọn lửa bị gió thổi lay động.
Mặc kệ đó là gì, phải tiến vào xem thử, biết đâu có cơ hội thoát khỏi đây.
Bước vào bên trong, không gian trở nên rộng lớn, lờ mờ có thể thấy đỉnh hang cao vυ"t, hóa ra chỉ là một hố sâu.
"Loài người..." Một giọng nói đinh tai nhức óc vang lên.
Tần Thiên vội bịt tai, lo lắng nhìn quanh nhưng không thấy ai. "Ai đó? Hay ta nghe nhầm?"
Hắn tiếp tục tiến vào, "Rắc...". Hình như vừa giẫm lên thứ gì đó. Chậm rãi cúi xuống xem, thì ra là một bộ xương trắng toát. Tần Thiên hoảng hốt ngã ngồi xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra, vội vàng lùi lại.
Chợt nhận ra xung quanh đầy rẫy xương trắng, có cả xương người và những bộ xương khổng lồ khác.
"Loài người..." Giọng nói ấy lại vang lên, hang động bỗng sáng rực, xua tan bóng tối.
Lúc này, hắn mới thấy rõ mình đang bị xương trắng bao vây.
Tần Thiên mở to mắt, một quái vật khổng lồ xuất hiện trước mặt. Hắn sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích, sợ bị nuốt chửng.
Con quái vật này, chỉ một chân đã lớn hơn cả người hắn.
"Chết chắc rồi..." Tần Thiên nghĩ thầm. Những bộ xương xung quanh chắc chắn là do nó gây ra, mình chỉ là bữa ăn tiếp theo.
Nhưng quái vật không lập tức tấn công, nó chậm rãi tiến lại gần.
Hắn cẩn thận lùi lại, nhưng vẫn dẫm lên xương, phát ra tiếng "rắc rắc".
"Lần này thật sự xong đời..." Tần Thiên căng thẳng, cảm thấy mình không thể thở nổi.
"Loài người, ta cho ngươi ba lựa chọn... Ngươi có đồng ý không?"
"Lựa chọn? Chẳng lẽ không phải ăn ta ngay? Hay muốn ta chọn cách chết?"
Ban đầu, Tần Thiên không nghĩ mình có thể sống sót, nhưng nếu có lựa chọn, có lẽ còn chút hy vọng.
"Ta đồng ý!" Hắn lấy hết can đảm, hét lên.
"Tốt lắm! Nếu ngươi chọn chạy trốn hoặc không lựa chọn, ngươi sẽ giống như họ, biến thành xương trắng. Linh hồn ngươi sẽ xuống địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh!"
Giọng nói của quái vật có vẻ ngạc nhiên trước sự lựa chọn của hắn, nhưng ẩn chứa sự vui mừng.
Con quái vật này có thể nói chuyện, chứng tỏ nó có trí tuệ. Tần Thiên quay lại quan sát kỹ hơn.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, hắn vẫn toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy hình dạng của nó.
Thân hình như ngọn núi, chi dưới ngồi xếp bằng, giống người, có chân, nhưng phủ đầy lông đen. Đáng sợ nhất là nửa thân trên với ba đôi cánh tay giống cánh tay người nhưng không có lông, trông như người khổng lồ. Ngực nó được bao phủ bởi vảy giáp lớn, như mặc áo giáp.
Đầu nó không giống người chút nào, không thấy mũi, miệng lớn lộ ra hai chiếc răng nanh như ngà voi. Đôi mắt như hai chiếc đèn l*иg đỏ rực, tóc xoắn lại như xúc tu bạch tuộc, rối tung trên vai.
Khi nó nói, Tần Thiên mới nhận ra mũi nó, từ lỗ mũi phả ra khí mạnh như cơn gió có thể thổi bay người.
Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, hắn chỉ có thể phán đoán qua giọng nói.
"Tiền bối, xin hãy nói!" Dù căng thẳng, nhưng tình thế đã vậy, Tần Thiên cố tỏ ra bình tĩnh, chắp tay cúi đầu lễ phép.
Quái vật dịch chuyển thân mình, chi dưới cũng cử động, phát ra tiếng "leng keng..." khi xích sắt va vào nhau. Hang động rung chuyển như động đất, đá và bụi rơi xuống.
Lúc này, hắn mới để ý quái vật bị xiềng xích lớn trói chặt chi dưới.
"Một, chọn cách chết, ta sẽ cho ngươi ra đi nhẹ nhàng."
Tần Thiên thầm nghĩ, đầu óc có vấn đề à? Ai lại chọn cái này?
"Hai, ở lại bầu bạn với ta, mãi mãi, cho đến khi ngươi chết."
Điều này còn tệ hơn cái chết; mỗi ngày đối mặt với quái vật như thế, ngủ cũng không yên. Thà chết còn hơn.
"Ba, cứu ta ra ngoài."
"Ngươi đùa ta sao? Ngươi khổng lồ như vậy còn không thoát được, ta làm sao cứu nổi?" Hắn nghĩ thầm.
Nhìn những sợi xích to hơn cả người mình, kéo đứt là không thể, dù có cây rìu lớn cũng không chặt nổi.
"Tiền bối, cả ba điều này ta đều không thể làm được, vậy..." Tần Thiên dè dặt hỏi.
"Chết đi..." Quái vật tức giận, hang động rung chuyển, đá lớn rơi xuống. Hắn sợ hãi né tránh.
"Tiền bối, ta muốn chọn điều thứ ba, nhưng ngài bị xiềng xích lớn trói buộc, ta không thể nào phá vỡ chúng." Hắn nói cẩn thận, sợ chọc giận quái vật, mất mạng như chơi.
Đến giờ, hắn không thể đoán được tâm tư của quái vật.
"Loài người, để ngươi chặt đứt xích sắt là không thể."
"Vậy..." Tần Thiên vừa định than thở, liền ngậm miệng, không dám nói thêm.
Hắn nghĩ quái vật này ở đây quá lâu, buồn chán nên lấy mình ra đùa giỡn, cuối cùng cũng trở thành thức ăn của nó.
"Loài người, ngươi nhìn sau lưng ta, có một bảo vật hình phủ đệ. Ngươi cần nhỏ máu nhận chủ, chỉ cần thành công, ngươi có thể cứu ta ra. Nhưng quá trình đó rất đau đớn, thậm chí còn khổ sở hơn cái chết."
"Đã từng có nhiều người thử. Có người chịu đựng một tháng, không chịu nổi đau đớn mà tự sát. Có người kiên trì hai tháng rồi chết. Lâu nhất là ba tháng một ngày, vẫn không thành công, ta đã gϊếŧ hắn."
"Tiền bối, ý ngài là phải nhận chủ thành công trước ba tháng, nếu không sẽ thất bại?"
"Ngươi rất thông minh, nhưng ta không hy vọng nhiều. Ngươi hãy lựa chọn đi."
Tần Thiên do dự, bước đến sau lưng quái vật, quả nhiên thấy một bảo vật tinh xảo, trông như phủ đệ thật, kích thước tương đương với hắn.
"Phải làm sao bây giờ? Chọn thế nào đây?" Hắn đứng trước lựa chọn sinh tử.