Sau khi ăn uống xong xuôi, Võ Tiêu Dao cùng Lưu Hồng Ánh bắt đầu thu dọn để chuẩn bị trở về. Võ Tiêu Dao lấy phần nấm chưa nấu cùng với hoa quả cho vào nạp giới. Thu dọn xong, Võ Tiêu Dao định nắm lấy tay của Lưu Hồng Ánh nhưng nàng lúc này lại giở trò xấu.
Nàng đi lại phía sau Võ Tiêu Dao sau đó nhảy lên lưng của hắn, ôm lấy cổ Võ Tiêu Dao và nói: "Cho ngươi lần trước nói ta nặng. như thế nào, có còn nặng nữa không"?
Võ Tiêu Dao thấy thế liền đưa tay về sau giữ lấy nàng, vừa đi vừa nói: "Đương nhiên là vẫn còn nặng. Trong lòng của ta nha, ngoại trừ ngươi. Tất cả những thứ khác ta điều xem nhẹ".
Lưu Hồng Ánh nghe Võ Tiêu Dao nói vậy, mặc dù rất thích nhưng vẫn đánh nhẹ vào vai của Võ Tiêu Dao, nói: "Ngươi lại còn dám nói ta nặng. Ta phạt ngươi cõng ta suốt đời".
Nói xong nàng vui vẻ đặt cằm lên vai của Võ Tiêu Dao, sao đó nhắm mắt lại như một con mèo nhỏ.
Thấy thế, Võ Tiêu Dao mỉm cười. Cứ thế, trên con đường này, một nam một nữ, một người trên lưng một người cõng. Đi trên đường lại phù hợp với từng bông hoa ngọn cỏ ven đường đến lạ, như một bước tranh vẽ về đôi vợ chồng mới cưới.
Về đến trạm dừng chân. Lưu Hồng Ánh mới mới từ trên lưng Võ Tiêu Dao nhảy xuống. Hai người cũng bắt đầu phân biệt. Võ Tiêu Dao đi sử lý nấm và hoa quả, còn Lưu Hồng Ánh thì đi chiếu cố một chút Lưu Thành Khôn.
Lúc này, tại một ngọn núi nào đó, trên đỉnh núi có một cung điện, nhìn từ xa chỉ có hai từ để hình dung: Âm u. Nhìn lại gần chỉ có thể nói: Lạnh lẽo âm u.
Ở hai bên đại môn có hai đoàn người chia làm hai bên canh gác, nhưng trong mắt những người này lại không có một chút tình cảm nào, hay nói đúng hơn là: Không có sinh cơ.
Không sai, những người này chính là những bộ khôi lỗi. Mà đây chính là tổng bộ của Nhân Khôi Giáo.
Bên dưới một gian mật thất. Gian mật thất này chính là phòng nghị sự của Nhân Khôi Giáo. Tại trong đây có rất nhiều người quây quanh một chiết bàn.
"Chư vị, chư vị thấy như thế nào về lần tấn công Minh Hà Tông này"? Ở giữa chủ vị, một lão giả râu tóc bạc trắng, mặc một bộ trường bào màu đen, nhình những người ở đây hỏi.
Người này tên là Tần Cố Sơn, tu vi Kim Đan đỉnh phong, là giáo chủ của Nhân Khôi Giáo và là sư phụ của tên thanh niên tấn công Vũ Hoài Anh bị Võ Tiêu Dao và Lưu Thành Khôn giao lưu kép đến chết. Tuy nhiên đến tận bây giờ hắn vẫn chưa bết đồ dệ của hắn đã chết.
Lúc này đại trưởng lão của Nhân Khôi Giáo đứng dậy, nói: "Giáo chủ, ta thấy tấn công thẳng vào tổng bộ Minh Hà Tông là chuyện không hề khôn ngoan".
Nghe thấy đại trưởng lão nói, Tần Cố Sơn nói: "Mời đại trưởng lão nói rõ".
Đại trưởng lão thấy thế liền nói: "Mặc dù chúng ta có thứ kia có thể đánh bại được lão tổ Minh Hà Tông nhưng Minh Hà Tông bên ngoài có đại trận bảo hộ. Để phá được đại trận chúng ta cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, chưa kể bên trong Minh Hà Tông có hay không còn sát trận, và có bao nhiêu chiêu số".
Nghe đại trưởng lão nói, mọi người điều gật đầu tỏa vẻ tán thành.
Đại trưởng lão nói tiếp: "theo ta thấy, cách tốt nhất là sử dụng quy mô lớn tấn công trạm dừng chân gần chúng ta nhất, sử dụng tất cả khôi lỗi Nguyên Anh cùng với Kim Đan. Mặc dù làm như thế có hơi gϊếŧ gà bằng dao mổ trâu nhưng mục đích của chúng ta không phải là chiếm lấy trạm dừng chân mà là cho Minh Hà Tông thấy chúng ta tấn công trạm dừng chân".
"Mà mục đích sử dụng quy mô lớn cùng với khôi lỗi cao cấp là bởi vì chủ yếu cho Minh Hà Tông thấy được địch ý cùng chiến lực tối đa của chúng ta mà khiến cho lão tổ Minh Hà Tông xuất trận. Lúc đó chúng ta có thể sử dụng thứ kia để gϊếŧ lão tổ Minh Hà Tông. Chỉ cần hắn chết, việc tấn công Minh Hà Tông cũng là chuyện nhỏ."
"Lúc đó Nhân Khôi Giáo sẽ là thế lực đứng đầu của cái Đông vực này".
Đại trưởng lão vừa nói xong, Tần Cố Sơn dẫn đầu đứng lên, vỗ tay. Các trưởng lão khác cũng ào ào vỗ tay theo.
"Được, vậy y theo lời đại trưởng lão nói mà làm. Mọi người không ý kiến gì chứ"? Tần Cố Sơn nhìn một vọng mọi người hỏi.
Tất cả mọi người điều lắc đầu biểu thị không ý kiến.
Thấy mọi người không ý kiến, Tần Cố Sơn đưa ra quyết định: "Sắp xếp, bảy ngày sao mở đại quy mô tấn công trạm dừng chân Minh Hà Tông.
Và cứ thế, một quyết định sai lầm sắp thực hiện, đó chính là tấn công trạm dừng chân Minh Hà Tông.
Hai ngày sau, tại trạm dừng chân Minh Hà Tông.
Sắp đến ngày tổ chức buổi đấu giá tại Tứ Phương Các. Võ Tiêu Dao sắp xếp chuẩn bị lên đường thì bỗng nhớ ra điều gì đó.
"Đúng nha, sau ta lại quên điều này? Vũ sư huynh có trăm kiếp công đức, kiếp này khí vận hẳn là không tệ đi, nếu dắt hắn vào thành mua sắm chắc chắn là không tệ đi nơi nào". Nghĩ như vậy Võ Tiêu Dao liền chạy đi tìm Vũ Hoài Anh.
Tìm thấy Vũ Hoài Anh, Võ Tiêu Dao đi lại nói: "Sư huynh, thương thế của huynh đã khỏi cũng nên đi ra ngoài để thư giản gân cốt một chút sẽ có lợi cho sức khỏe".
Nói xong liền dắt lấy cổ áo của Vũ Hoài Anh đi không cho cơ hội từ chối
"Sư đệ, chúng ta đi đâu vậy nha"? Bị xách cổ đi như xách một con mèo, Vũ Hoài Anh hỏi.
"Chúng ta đi vào thành Thanh Hoa dự một buổi đấu giá, sẵn tiện thăm Trần sư huynh một chuyến". Võ Tiêu Dao trả lời.
"À ra là đến Thanh Hoa thành, nơi mà Trần Lập Anh sư đệ quản lý nha".
Mặc dù Trần Lập Anh năm nay đã hơn 300 tuổi lớn hơn Vũ Hoài Anh rất nhiều, nhưng Vũ Hoài Anh là đệ tử chân truyền mà Trần Lập Anh chỉ là đệ tử nội môn mà thôi nên Vũ Hoài Anh mới gọi Trần Lập Anh là sư đệ.
Khi hai người đi đến trước cổng thành cũng đã xế chiều. Lúc này trước cổng thành. Hai thủ vệ đứng canh gác ở đó nhình Võ Tiêu Dao cùng Vũ Hoài Anh hai người đi đến liền mở cổng thành cho họ vào.
Võ Tiêu Dao đi đến đây thường xuyên hơn nữa còn là đồng môn của thành chủ nên khá được hoan nghênh. Bất quá lúc này hai người nhìn Võ Tiêu Dao ánh mắt có chút khác trước, kiểu như...
Có chút dâʍ đãиɠ.
Đây là do tuyệt đối đặc hiệu mang lại.
Võ Tiêu Dao rùng mình một cái sau đó trong đầu hỏi lấy hệ thống cách giải quyết. Dù sao theo đoạn đường này ngay cả Vũ Hoài Anh bên cạnh hắn cũng có chút khác thường. Ví dụ như: Đỏ mặc, nói chuyện lắp ba lắp bắp còn có... Thẹn thùng như cái tiểu cô nương.
"Hệ thống, ngươi có thể loại bỏ đặc hiệu sao"?
Hệ thống: "Đinh. Không thể. Đồ mà hệ thống tặng sẽ không thu lại".
Võ Tiêu Dao: "Vậy ngươi có thể giảm tác dụng sao"?
Hệ thống: "Đinh. Có thể, bất quá vì để không mất tính tuyệt đối của đặt hiệu nên kí chủ có hai lựa chọn như sau":
"Lựa chọn một: Giảm sức hấp dẫn của kí chủ đối với sinh linh khác giới".
"Lựa chọn hai: Giảm sức hấp dẫn của kí chủ đối với sinh linh đồng giới".
Võ Tiêu Dao không nghĩ liền lập tức chọn lấy lựa chọn thứ hai.
"Đinh. Đã giảm sức hấp dẫn của kí chủ đối với sinh linh đồng giới. Hiện tại sinh linh đồng giới chỉ đối với kí chủ chỉ là có hảo cảm mà không phải là thèm khác thân thể của kí chủ. Tuy nhiên lúc kí chủ mặc vào nữ trang sức hấp dẫn của kí chủ đối với sinh linh đồng giới vẫn sẽ trở về như củ".
Nhìn thấy thông tinh.Võ Tiêu Dao thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Còn cái gì mà mặc nữ trang sức hấp dẫn sẽ trở lại, hắn cũng không quan tâm. Dù sao, một cái đường đường nam nhi mặc cái đồ chơi kia làm gì nha.
Hắn cùng với Vũ Hoài Anh đi đến phủ thành chủ. Tại đây có một cái tùy tùng dẫn hai người đi đến đại sảnh. Bên trong có một vị trung niên đứng đó chờ từ trước.
Người này chính là Trần Lập Anh, thành chủ của Thanh Hoa thành, tu vi Kim Đan ba tần, thấp hơn Vũ Hoài Anh một cảnh giới nhỏ.
Thấy Võ Tiêu Dao cùng Vũ Hoài Anh đi vào, Trần Lập Anh liền bước lên chào hỏi hai người: "Vũ sư huynh, Võ sư đệ".
Sở dĩ Trần Lập Anh gọi Võ Tiêu Dao là sư đệ là vì hai người không ở cùng đơn vị nên vẫn còn tính là sư huynh đệ đồng môn. Khác với Lưu Thành Khôn, Lưu Thành Khôn là cấp trên của Võ Tiêu Dao nên mói không xưng hô là sư huynh đệ.
Thấy Trần Lập Anh chào hỏi, hai người cũng chấp tay chào lại.
"Trần sư huynh tốt".
"Trần sư đệ đa lễ".
Ba người khách khí vài câu sao đó Trần Lập Anh nhình Võ Tiêu Dao hỏi: "Sư đệ, ngươi cũng đã đến Trúc Cơ rồi"?
Võ Tiêu Dao nghe Trần Lập Anh hỏi liền đáp: "Cũng may có Trúc Cơ đan của Vũ sư huynh nên ta mới thuận lợi đột phá Trúc Cơ".
Vũ Hoài Anh ở một bên nghe, thầm nghĩ: "Cái gì mà nhờ có Trúc Cơ đan của ta?tiền bối một tay một cái Kim Đan khôi lỗi ta vẫn còn nhớ rất rõ đây". Nghĩ như vậy nhưng Vũ Hoài Anh cũng không nói ra miệng.
Nghe vậy, Trần Lập Anh nói: "Coi bộ Đệ sẽ vào Kim Đan nhanh hơn ta năm đó".
"Đúng, lần này bên trong đấu giá có bán Ngưng Đan quả, nếu đệ sư đệ đã tham gia thì hãy giúp Lưu sư đệ cạnh tranh một chuyến. Ở đây ta có góp không ít Linh thạch, có thể giúp đệ ấy giành một chuyến".
Tình cảm của Trần Lập Anh, Lưu Thành Khôn cùng với Võ Tiêu Dao là vô cùng tốt, dù sao cả ba điều là phế vật được đưa đến sản nghiệp của tông môn làm việc. Nên lúc có cơ hội giúp đỡ sư đệ, Trần Lập Anh hắn không hề do dự.
Võ Tiêu Dao lúc này mới nói: "Sư huynh, không giấu gì ngươi gần, đây ta mới phát tài. Năm ngày trước ta vừa vặn cùng với bá phụ làm thịt được một tên Nhân Khôi Giáo, linh thạch không ít đâu. Ngưng Đan Quả này bao ở trên thân ta".
Sự thật đây cũng chỉ là Võ Tiêu Dao kiếm một cái lí do cho số linh thạch của mình. Trong nạp giới của tên thanh niên Nhân Khôi Giáo kia vốn cũng không có bao nhiêu linh thạch.
Nghe đến Nhân Khôi Giáo, Trần Lập Anh nhìn sang Vũ Hoài Anh.
"Sư huynh ta nghe nói là ngươi bị Nhân Khôi Giáo đánh trọng thương, ngươi không có gì chứ"?
Vũ Hoài Anh thấy Trần Lập Anh hỏi cũng đáp: "Thương thế của ta đã tốt rất nhiều rồi. Bất quá, Nhân Khôi Giáo dừng như đang có đại động tác, ta đã báo cáo việc này cho tông môn nhưng sư đệ cũng phải cẩn thận."
Trần Lập Anh gật đầu. Tiếp đó ba người hàn huyên vài câu. Sau đó Trần Lập Anh sai người sắp xếp phòng cho Võ Tiêu Dao hai người.