Sau khi kiểm tra sức khỏe của Vũ Hoài Anh xong, thấy không có gì lo ngại, Võ Tiêu Dao liền đi ra phòng liệu thương của Vũ Hoài Anh sang phòng liệu thương của Lưu Thành Khôn.
Trong phòng. Lưu Thành Khôn nhìn thấy Võ Tiêu Dao đi vào liền chấp tay cuối đầu.
"Lưu bá phụ, ta không phải cái gì tiền bối. Bá phụ cứ như trước đây là được". Nhình thấy hành động của Lưu Thành Khôn,Võ Tiêu Dao liền biết Lưu Thành Khôn sẽ lại gọi tiền bối như Vũ Hoài Anh, liền nói trước chặn họng Lưu Thành Khôn lại.
Hắn cũng rất kính trọng Lưu Thành Khôn thậm chí so với trăm kiếp công đức Vũ Hoài Anh chỉ có hơn. Dù sao từ lúc xuyên qua đến giờ hắn luôn được Lưu Thành Khôn chiếu cố rất nhiều.
Mà từ tong ký ức của bộ thân thể này hắn biết. Chủ nhân trước đó của bộ thân thế này từ lúc bị đưa đến đây làm phục vụ cũng chỉ có mỗi Lưu Thành Khôn là tốt với hắn. Mặc dù cũng không phải chỉ riêng hắn là được Lưu Thành Khôn chiếu cố, nhưng như vậy lại càng khiến cho hắn đối với Lưu Thành Khôn tôn kính hơn. Dù sao một cái cấp trên luôn ôn hòa như vậy có cái cấp dưới nào mà không thích đâu.
Theo thời gian tiếp xúc, Lưu Thành Khôn cũng khá thưởng thức tính cách của Võ Tiêu Dao, nên lúc không có người Lưu Thành Khôn cho phép hắn gọi Lưu Thành Khôn là bá phụ.
Lưu Thành Khôn thấy Võ Tiêu Dao không để hắn gọi là tiền bối mà vẫn muốn xưng hô như trước đây. Lưu Thành Khôn chỉ có thể nghe theo.
"Coi bộ trước kia chiếu cố hắn mà không dùng thân phận bắt nạt là lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời này của ta nha"! Lưu Thành Khôn nghĩ thầm cảm khái không thôi.
Thấy Lưu Thành Khôn không nói gì, Võ Tiêu Dao hỏi: "Bá phụ, thương thế trên người ngươi như thế nào rồi"?
Lưu Thành Khôn nghe Võ Tiêu Dao hỏi liền đáp: "Thương thế không quá nghiêm trọng, chưa kể ta là một cái Trúc Cơ nhỏ nhoi, đan dược trị thương bình thường cũng có tác dụng khá lớn đối với ta. Nghỉ ngơi một đêm thương thế đã khôi phục tám chính phần rồi".
Nghe vậy, Võ Tiêu Dao cũng yên tâm, sau đó lại hỏi: "Bá phụ hôm qua lúc bá phụ đánh lén tên kia, tại sao ngươi không trực tiếp đánh sau lưng hắn còn phải thêm trò trồng quần bịt mắt làm gì"?
Nghe vậy Lưu Thành Khôn nhìn sang Võ Tiêu Dao nói: "Ngươi không phải kiêu ta đi úp sọt hắn sau? Lúc đó ta không có sọt nên chỉ có thể từ trong nạp giới lấy ra cái quần úp hắn".
Võ Tiêu Dao nghe liền ngây người tại chỗ. "Ông bạn, ta chỉ đơn thuần là để ngươi đánh lén thôi. Ngươi nghĩ quá nhiều rồi". Võ Tiêu Dao trong lòng mắng thầm.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, Lưu Thành Khôn hỏi Võ Tiêu Dao: "Đúng, Tiêu Dao. Ngươi thực lực mạnh như vậy vì sao hôm qua ngươi không trực tiếp gϊếŧ tên kia luôn mà phải để ta úp sọt hắn"?
Võ Tiêu Dao nghe, trong lòng nghĩ: "Chẳng lẽ ta nói với ngươi ta là một tướng đỡ đòn được lên full tank"?
Võ Tiêu Dao nhìn lên Lưu Thành Khôn nói: "Niếu ta gϊếŧ không chết hắn để hắn chạy thoát làm sao bây giờ"?
"Để hắn chạy về gọi người lợi hại hơn đến hoặc là gọi người vừa đông vừa lợi hại chẳng phải chúng ta chết chắc".
"Đặc trường hợp chúng ta cũng xin viện binh từ tông môn đi, nhưng ai đảm bảo viện binh của tông môn đến trước vẫn là người của tên kia đến trước".
"Nếu viện binh của tông môn đến trước thì không nói, nhưng nếu viện binh của tông môn đến sau thì chúng ta làm sao bây giờ"?
"Chúng ta chết, cho dù có được tông môn báo thù đi chăng nữa thì chúng ta chết cũng đã chết".
Nghe một tràng thao thao bất tuyệt của Võ Tiêu Dao, Lưu Thành Khôn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hợp lý.
"Nguyên lai ngươi lại suy nghĩ chu toàn như vậy, nếu đổi lại là ta... Lao lên chính là, nào có suy nghĩ hậu quả." Lưu Thành Khôn cảm khái không thôi.
Nhớ đến điều gì, Lưu Thành Khôn thò tay vào trong áo sau đó nói: "Đúng đây là nạp giới của tên kia, ta nhớ ngươi không có bảo bối trữ vật, ngươi cầm lấy mà dùng".
Võ Tiêu Dao cũng không khách khí mà đưa tay ra nhận lấy. Mặc dù hắn đã có không gian hệ thống để trữ đồ nhưng có một cái nạp giới để ngụy trang cũng không tệ nha.
Sau đó Lưu Thành Khôn lại lấy ra một cái lệnh bài, nói: "Đây là thiệp mời buổi đấu giá tại ba ngày sau của Tứ Phương Các, vốn là bọn chúng mời Trần sư huynh, nhưng Trần sư huynh không có thời gian nên nhờ chúng ta đi. Ta cũng không có thời gian hay là ngươi đi đi".
Trần sư huynh trong lời của Lưu Thành Khôn tên đầy đủ là Trần Lập Anh, trước kia từng là đệ nội môn của Minh Hà Tông. Cũng giống như Võ Tiêu Dao và Lưu Thành Khôn, bởi vì tu luyện quá lâu đột phá nên bị đưa đi đến đây làm thành chủ.
Võ Tiêu Dao thấy lệnh bài trong tay của Lưu Thành Khôn cũng liền đưa tay tiếp lấy. Dù sao có cơ hội đi chơi là phải đi nha.
Hắn ở trong trạm dừng chân làm quản lý cũng rất chán, dù sao trạm dừng chân chỉ có công việc khi có đệ tử Minh Hà Tông đến nghỉ ngơi. Lúc bình thường cũng không có việc gì.
Tiếp nhận lệnh bài, Võ Tiêu Dao cáo từ với Lưu Thành Khôn chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa bước đi tới của, đột nhiên.
Rầm...
Cửa bị đẩy ra, một bên cánh cửa đập vào mặt của Võ Tiêu Dao.
Một thân hình xinh xắn từ bên ngoài chạy vào, tiến lại Lưu Thành Khôn líu la líu ríu nói: "Phụ thân, ta nghe phục vụ nói, trạm dừng chân bị tấn công. Phu quân của ta đâu, hắn có bị làm sao không"?
Lưu Thành Khôn chỉ chỉ một bên cánh cửa bị đẩy ra mà không nói gì.
Thiếu nữ theo hướng nhình lại. Mà lúc này, Võ Tiêu Dao vừa từ trong cửa đi ra. Lần này có kỹ năng tuyệt đối phòn thủ nên Võ Tiêu Dao cũng không chảy máu mũi như lần trước nữa.
Thiếu nữ thấy Võ Tiêu Dao liền đứng hình mất năm giây. "Quá đẹp trai, quá anh tuấn. Trên thế giới này tại sao lại có một tác phẩm hoàn mỹ như vậy? Không đúng đây là phu quân".
Lấy lại tinh thần, thiếu nữ liền chạy lại Võ Tiêu Dao, nhảy lên, hai tay ôm cổ, hai chân quấn lại vòng eo của Võ Tiêu Dao như vượn con ôm cây.
Thấy vậy, Võ Tiêu Dao liền nói: "Ánh nhi, muội lại nặng thêm rồi".
Thiếu nữ này là Lưu Hồng Ánh, con gái của Lưu Thành Khôn. Năm nay 18 tuổi. Lúc nàng 10 tuổi gặp được Võ Tiêu Dao lúc Võ Tiêu Dao còn làm phục vụ cho trạm dừng chân. Võ Tiêu Dao lúc đó chỉ 18 tuổi. Nàng lúc đó đi theo Lưu Thành Khôn đến trạm chơi mà Lưu Thành Khôn lúc đó lại không có thời gian bồi nang chơi nên nhờ Võ Tiêu Dao bồi tiếp nàng.
Theo thời gian dần trôi, hai người chơi với nhau ngày càng thân thiết. Có lần Võ Tiêu Dao ghẹo nàng nói sẽ lấy nàng. Nàng tin là thật nên gọi Võ Tiêu Dao là phu quân đến tận bây giờ.
Nghe Võ Tiêu Dao nói mình nặng, Lưu Hồng Ánh liền giận đỏ mặt, hai má phồng lên, cúi xuống cắn vào một bên bả vai của Võ Tiêu Dao.
Mặc dù bây giờ đã có kỹ năng phòng thủ sẽ không thấy đau. Nhưng Võ Tiêu Dao vẫn giả vờ như rất đau, nói: "Đau đau đau đau, Ánh Nhi, ta sai ta sai. Ta không dám nữa, tha cho ta".
Lưu Hồng Ánh nghe Võ Tiêu Dao cầu xin tha thứ liền nhả ra, hất gương mặt nhỏ bé lên nói: "Ta xem ngươi còn dám".
"Vân vân, ta không dám, ta không dám nữa".
Ở một bên, Lưu Thành Khôn thấy cảnh này, trong bụng có chút chua chua.
"Đây là con gái của mình nha, mình mới là người bị thương nha, con gái lại lo cho tình lang hơn mình nha, gấp đôi tổn thương nha, nuôi tốn gạo nha".
Một lát sau, Lưu Hồng Ánh mới xuống khỏi người của Võ Tiêu Dao, sao đó hỏi: "Phu quân, trạm dừng chân bị tấn công, ngươi không bị làm sao chứ"?
Nghe thấy Lưu Hồng Ánh hỏi, Võ Tiêu Dao liền nói: "Ta không sao, bá phụ mới là người bị trọng thương".
Lưu Hồng Ánh nghe vậy liền quay sang Lưu Thành Khôn hỏi: "Phụ thân, ngươi bị thương đã ăn đan dược trị thương chưa"?
Nghe con gái hỏi thăm, cái kia cảm giác chua chua cũng giảm đi phần nào sao đó nói: "Ta đã ăn rồi". Sao đó hắn thầm nghĩ: "Con gái còn biết hỏi thăm mình, vậy là vẫn còn quan tâm đến mình. Lời hỏi thăm tuy đến muộn nhưng vẫn tốt hơn không đến".
Nghe thấy Lưu Thành Khôn đã ăn đan dược trị thương, Lưu Hồng Ánh cười đùa nói: "Niếu đã ăn rồi, vậy thì không sao, không cần phải lo lắng nữa".
Lưu Thành Khôn
Có quan tâm nhưng không đáng kể, gấp ba tổn thương, gấp đôi nỗi sầu.
Sao đó, Võ Tiêu Dao cùng Lưu Hồng Ánh cáo từ với Lưu Thành Khôn bước ra khỏi phòng liệu thương của Lưu Thành Khôn hướng ra ngoài mà đi.
Trong phòng nhìn theo hai người rời đi, Lưu Thành Khôn cảm khái: "Con gái lớn rồi nha, cũng sắp không giữa được nữa"!
Bên ngoài phòng, Võ Tiêu Dao dắt tay Lưu Hồng Ánh đi trên đường.
Mặc dù lúc trước nói lấy nàng chỉ là nói đùa, nhưng đó cũng là Võ Tiêu Dao trước đó. Chưa kể là bây giờ Lưu Hồng Ánh cũng đã 18 tuổi, cũng không có gì phải ngại nữa. Cái gì ăn được thì cứ ăn thôi.
"Phu quân, hôm nay chúng ta sẽ ăn món gì"? Đang đi thi thì bỗng Lưu Hồng Ánh hỏi.
Ba tháng gần đây, nàng thường hay đến đây ăn đồ ăn của Võ Tiêu Dao nấu. Hết cách rồi, Võ Tiêu Dao làm đồ ăn thật sự rất ngon. Mà ba tháng trước cũng chính là thời điểm Võ Tiêu Dao vừa mới xuyên qua.
Võ Tiêu Dao nghe Lưu Hồng Ánh hỏi liền quay sang nàng cười nói: "Hôm nay nha, chúng ta sẽ ăn ốc rừng xào nấm chua cay".
"Qua, vậy khi nào chúng ta bắt đầu vào rừng bắt ốc" Lưu Hồng Ánh nghe Võ Tiêu Dao nói vậy liền hưng phấn.
Võ Tiêu Dao trả lời: "Chờ ta vào nhà bếp lấy ít đồ rồi chúng ta lên đường".
Lưu Hồng Ánh nghe xong liền gật gật cái đầu nhỏ.
Một lúc sau, hai người liền rời trạm dừng chân tiến vào rừng. Đây cũng chỉ là khu rừng bình thường cũng không có quá nhiều nguy hiểm.
Hai người vào trong khu rừng vừa đi vừa hái nấm. Ở đây có rất nhiều nấm ăn được nhưng họ chỉ hái nấm họ cần.
Hai người tay dắt tay đi thỉnh thoảng dừng chân cuối xuống hái nấm, có khi bắt những con ốc trên những nhánh cây và hóc đá, cũng có khi dừng lại hái những cọng rau rừng, có khi dừng lại hái quả dại, khi đến con suối thì Võ Tiêu Dao liền xuống bắt cá ném cho Lưu Hồng Ánh ở trên bờ, khoảnh khắc này vô cùng vui vẻ.
Một lát sao hai người đi lại dưới một gốc cây gần con suối. Võ Tiêu Dao lấy ra bộ dụng cụ nấu ăn. Sao đó bắt đầu xử lý cá và ốc rừng. Mà một bên Lưu Hồng Ánh thì là lấy nước rửa sạch rau rừng và nấm.
Sau đó Võ Tiêu Dao đào vài cái lỗ để đốt lửa, lấy nồi và chảo ra bắt đầu nấu ăn.
Một lát sau, tại dưới một gốc cây. Võ Tiêu Dao lấy ra một tấm đệm trải xuống đất sau đó cùng với Lưu Hồng Ánh dọn cơm cùng các món ăn lên.
Một nồi cá kho, một đĩa nấm xào ốc chua cay, một đĩa rau luộc, sau đó hai người ngồi xuống tấm đệm bắt đầu ăn.
Võ Tiêu Dao xới cho Lưu Hồng Ánh một bát cơm, sau đó gắp một miếng cá kho, rút đi xương còn trên miếng cá và đút cho Lưu Hồng Ánh, lại tự gắp cho mình một đũa rau luộc chấm vào phần nước của cá kho và cho vào chén của mình.
Lưu Hồng Ánh gắp một đũa có cả nấm lẫn ốc đút cho Võ Tiêu Dao.
Hai người cứ thế ngồi dưới gốc cây, một bên ăn uống một bên chuyện trò vui vẻ.