Minh Hà Tông.
Tại phòng nghị sự.
"Các vị, về vụ việc đệ tử Nhân Khôi Giáo tấn công đệ tử chân truyền của Minh Hà Tông chúng ta lần này, mọi người cảm thấy như thế nào"?
Người vừa lên tiến chính là Dương Khiếu Thiên, tông chủ của Minh Hà Tông, cũng là sư tôn của Vũ Hoài Anh. Tu vi Nguyên Anh đỉnh phong.
Lúc này một vị trưởng lão lên tiếng:
"Tông chủ, Nhân Khôi Giáo đây là muốn đánh mặt chúng ta, tuyệt đối không thể nhịn xuống được".
"Tông chủ, ta nghĩ nên diệt đi Nhân Khôi Giáo cho thế nhân biết, Minh Hà Tông không thể xâm phạm". Một vị trưởng lão khác cũng lên tiếng.
Trong cuộc nghị luận, phần lớn các trưởng lão diều quyết định diệt đi Nhân Khôi Giáo. Cuối cùng kết quả là tập hợp lực lượng diệt đi Nhân Khôi Giáo.
Sau khi quyết định xong, có một trưởng lão đột nhiên hỏi:
"Cũng không biết vị cường giả đã cứu lấy Vũ Hoài Anh là ai, lại có thể nhẹ nhàn một tay một Kim Đan, thực lực hẳn là Nguyên Anh đi".
Dương Khiếu Thiên nghe vậy, lắc dầu nói:
"Ta thấy không chỉ như vậy, ta nghe Vũ nhi nói, người kia nhẹ nhàng là có thể phá đi một đòn toàn lực của Nguyên Anh, mặc dù công kích như vậy ta cũng có thể đỡ được nhưng không có nhẹ nhàn như vậy. Cho nên ta đoán, người kia chân chính thực lực là ít nhất cũng là Hóa Thần Kỳ".
Thật ra Vũ Hoài Anh điều nói hết tất cả về Võ Tiêu Dao cho Dương Khiếu Thiên. Còn nói là Võ Tiêu Dao đang che giấu tu vi, chỉ lộ ra bên ngoài là Luyện Khí chính tần.
Nghe đến đó, Dương Khiếu Thiên liền nghĩ là Võ Tiêu Dao không muốn người khác biết mình là một cường giả, nhưng vì cứu lấy Vũ Hoài Anh nên mới bất đắc dĩ để lộ ra thực lực.
Vì vậy Dương Khiếu Thiên cũng không nói với các trưởng lão ở đây người cứu Vũ Hoài Anh là Võ Tiêu Dao mà chỉ nói qua loa là một vị cường giả bí ẩn là thôi.
Hắn cũng rất kì lạ vì sao Võ Tiêu Dao lại có thực lực như vậy.
Võ Tiêu Dao là năm đó chính hắn nhặt về, nuôi dưỡng trưởng thành.
Nhưng dù là Võ Tiêu Dao được chín hắn nuôi lớn nhưng Võ Tiêu Dao cũng không biết hắn là tông chủ Minh Hà Tông. Cũng không ai biết Võ Tiêu Dao là do chính hắn nuôi dưỡng.
Hắn là tông chủ Minh Hà Tông, hắn có rất nhiều kẻ thù. Mà Võ Tiêu Dao thiên phú tu luyện quá kém nên hắn không cho Võ Tiêu Dao biết thân phận thật của hắn. Võ Tiêu Dao chỉ biết Dương Khiếu Thiên ở Minh Hà Tông là một người có tiếng nói không nhỏ mà thôi.
Sao đó vì thiên phú của Võ Tiêu Dao quá kém nên hắn mới đưa Võ Tiêu Dao đến trạm dừng chân để Võ Tiêu Dao an toàn làm việc an ổn sống hết cuộc đời còn lại.
"Có lẽ là là tiểu tử kia có được một đại cơ duyên gì đi". Hắn cũng thay cho Võ Tiêu Dao vui mừng.
Mặc dù hắn không đến nỗi tốt với Võ Tiêu Dao như cha con ruột, nhưng cũng là nhìn thấy Võ Tiêu Dao từ nhỏ lớn lên. Một chút tình thương cũng phải có.
Mà lúc này có một tên đệ tử chạy vào phòng nghị sự, bẩm báo nói:
"Tông chủ, Gian trưởng lão đã lấy được hạt giống Tụ Linh Kim Liên trở về".
Nghe vậy, Dương Khiếu Thiên liền cho tên đệ tử kia mau chóng gọi Gian Minh vào.
Tên đệ tử kia nhận lệnh nhanh chóng chạy ra gọi Gian Minh vào.
Một lát sau, Gian Minh bước vào phòng nghị sự. Chưa đến nơi Gian Minh lại mở miệng nói:
"Tông chủ, ta xém bị ngươi chơi thảm rồi nha".
Nói xong hắn liền tìm một chổ ngồi xuống.
Mà Dương Khiếu Thiên thì có chút xấu hổ, chỉ có thể cười gượng.
Dù sao, bắt người ta đi mua bảo vật cho mình không những để người ta móc tiền túi ra mà còn là gấp gáp không cho người ta thời gian chuẩn bị. Chưa kể còn bắt người ta phải đấu giá cho bằng được. Nghĩ thế nào cũng là mình không đúng.
Hắn chỉ có thể nói sang chuyện khác để tránh lúng túng.
"À đúng, Gian trưởng lão, ngươi như thế nào có thể mua được vật này"?
"Đây không phải là ta bỏ tiền, mà là đạo lữ của Vũ Hoài Anh bỏ tiền ra mua". Gian Minh bắt đầu kể lại toàn bộ quá trình trong buổi đấu gia cho tất cả mọi người nghe.
Sau đó hắn để luôn chuyện bị giữa đường chặn cướp sau Võ Tiêu Dao như thế nào giải vây cho bọn họ.
Vì để mọi người ở đây tinh, hắn còn lấy ra lưu ảnh thạch mà Sở Vân Tiêu ghi được lúc Võ Tiêu Dao một mình đỡ hết tất cả các chiêu thức một cách nhẹ nhàn.
Mà Dương Khiếu Thiên nhìn thấy là Võ Tiêu Dao, hắn có hơi choán váng:
"Cái đậu má, tên kia vậy mà mặc nữ trang, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy".
"Bây giờ một đứa là mình chính tay mình nuôi lớn, một đứa là đệ tử của mình. Mà bây giờ hai cái thằng này lại thành đạo lữ với nhau".
Hắn có hơi choán ván.
"Có nên cầm kiếm chặt hai đứa nó không"?
"Không được, chuyện này nhất phải hỏi Vũ nhi cho rõ mới được".
Hắn không chờ đợi nữa, lập tức kết thúc cuộc họp. Sau đó nhanh chân trở về nơi ở của mình. Lấy ra truyền tin thạch liên hệ với Vũ Hoài Anh để hỏi rõ ràng.
Tại trạm dừng chân của Minh Hà Tông.
Võ Tiêu Dao vào phòng của Lưu Thành Khôn gặp lại Tần Hồng Ảnh sau đó cả hai cùng ôn chuyện một lúc.
Võ Tiêu Dao sau đó lấy ra Thanh Trúc Kiếm đưa cho Tần Hồng Ảnh và nói:
"Bá mẫu, thanh kiếm này tên là Thanh Trúc Kiếm, cực phẩm bảo khí. Ta thấy nét đẹp này, sự ưu nhã này của nó liền nghĩ ngay đến bá mẫu người. Ta cảm thấy nha, chỉ có mỹ nữ như người mới xứng đáng với nó. Không đúng, phải nói là nó có tư cách để bá mẫu người sử".
"Ai nha cái thằng nhỏ này. Ta đây cũng đã hơn 70 rồi nói cái gì mà mỹ nữ đây? Cái miệng này cùa ngươi chỉ dụ dỗ được Ánh nhi nhà ta thôi"
Mặc dù là nói như vậy nhưng Tần Hồng Ảnh vẫn cầm lấy thanh kiếm, trên gương mặt cũng không hề che giấu đi sự vui thích của mình.
"Đinh. Chúc mừng kí chủ tặng bảo vật cho Tần Hồng Ảnh, công đức thích hợp là 10, thưởng 10 điểm công đức".
Mà Võ Tiêu Dao nghe Tần Hồng Ảnh nói như vậy vẫn tiếp tục nói:
"Ta nói là thật nha. Bá mẫu thật nhìn còn rất trẻ và đẹp. Ảnh nhi đứng cạnh người không biết còn tưởng hai người là tỷ muội nữa nha."
Tần Hồng Ảnh nghe Võ Tiêu Dao nói như vậy khiến nàng rất vui vẻ. Nàng nhìn sang Lưu Thành Khôn tự như nói: "Ngươi thấy người ta không, nhìn mà học hỏi đi".
Lưu Thành Khôn thấy ánh mắt của thê tử mình chỉ có thể cười mà không biết nói gì. Dù sao về mặt ăn nói, nói dúng hơn là về mặt khen phụ nữ hắn chính là một cái bé trai.
Năm đó nếu không phải Tần Hồng Ảnh tiếng công thì bây giờ không chừng hắn còn là một cá lão già độc thân rồi.
Lúc này Võ Tiêu Dao lại lấy ra một than kiếm khác, đưa qua hướng Lưu Thành Khôn.
"Bá phụ, đây là Thanh Diệp Kiếm, là một đôi với Thanh Trúc Kiếm của bá mẫu, ngươi cầm thanh kiếm này đi với bá mẫu để người khác còn biết hai người là phu thê mà không phải cha con".
Nghe xong mặt của Lưu Thành Khôn chợt cứng lại, Lưu Hồng Ánh ở một bên lại phì cười lên, không để ý cái gì hình tượng, cười đến rơi luôn cái nết ra ngoài.
Đưa co Lưu Thành Khôn Thanh Diệp Kiếm xong, Võ Tiêu Dao lại lấy ra Ngưng Đan Quả đưa cho Lưu Thành Khôn.
"Bá phụ, ngươi đã Trúc Cơ đỉnh phong, ở đây ta có Ngưng Đan Quả có thể giúp ngươi đột phá".
Lưu Thành Khôn vừa định từ chối, Võ Tiêu Dao nói tiếp:
"Bá phụ, ngơi cũng không cần khách sao với ta, ngươi là thủ lĩnh ở đây, ngươi bây giờ cần phải có thực lực mới có thể bảo vệ tôt trạm dừng chân này cùng với bá mẫu".
Bị Võ Tiêu Dao nói như vậy, Lưu Thành Khôn cũng không tiện từ chối, chỉ có thể nhận lấy Ngưng Đan Quả từ tay Võ Tiêu Dao.
"Đinh. Chúc mừng kí chủ trao tặng hai bảo vật cho Lưu Thành Khôn, công đức thích hợp là 100, thưởng 200 điểm công đức".
Lúc này Lưu Hồng Ánh từ sau lưng Võ Tiêu Dao ló đầu ra, nhìn về Võ Tiêu Dao hỏi:
"Phu quân, những thứ này quý giá như vậy, có được tính là sính lễ không"?
Võ Tiêu Dao nhéo nhẹ mặt của nàng, cười nói:
"Đương nhiên là không nha. Nếu là sính lễ cho ngươi thì chừng đó làm sao mà đủ".
Lưu Hồng Ánh nghe nói vậy sau đó khoanh tay lại, gật gật cái đầu nhỏ giống các ông lão đang ra vẻ hài lòng. Sau đó lại ra vẻ như rất nghiêm túc nói:
"Cũng đúng nha. Một người vợ vừa yêu ngươi vừa thích ăn đồ đồ ăn người làm mà còn thích tất cả mọi thứ của ngươi nha ta ngươi không dễ gì có thể tìm được người thứ hai. Ngươi lấy được ta thì có bỏ ra thêm bao nhiêu bảo vật thì ngươi cũng là kiếm lời".
Võ Tiêu Dao nghe vậy chỉ có thể lắc đầu cười cười. Dù sao Lưu Hồng Ánh chỉ có đối với hắn mới nói chuyện tùy tiện mà không ngại như vậy. Nói đúng hơn là ngoài phụ thân của nàng thì hắn là người khác giới duy nhất mà nàng tùy tiện như vậy.
Chỉ có thể nói: Từ lâu nàng đã xem Võ Tiêu Dao là người nhà, hoặc là nàng đã xem Võ Tiêu Dao là của nàng hay nàng là của Võ Tiêu Dao.
Sau đó Võ Tiêu Dao bảo Lưu Thành Khôn mau chóng sử dụng Ngưng Đan Quả để mau chóng bước vào Kim Đan rồi dắt lấy tay Lưu Hồng Ánh đi ra ngoài để lại Lưu Thành Khôn cùng với Tần Hồng Ảnh ở lại trong phòng.
"Ày, con gái lớn rồi. Chắc là không còn bao lâu nữa là nó sẽ theo tên tiểu tử kia bỏ lại cái thân già này".
Lưu Thành Khôn nhìn ra ngoài cửa mà than thở. Bất quá trên khóe môi lại nở ra một nụ cười.
Hắn đồng hành với Võ Tiêu Dao đã tám năm. Từ sư huynh đệ đế cấp trên cấp dưới sau đó là thành cộng sự. Cho nên có thể nói Võ Tiêu Dao là người hắn tính nhiệm nhất.
Mà người hắn tính nhiệm nhất lại cùng với con gái hắn nảy sinh tình cảm với nhau. Cho nên hắn là người vui vẻ hơn so với bất kỳ ai.
Thử hỏi người cha nào lại không muốn giao con gái của mình cho một người đáng tin đâu. Trừ khi là hắn là kẻ không có nhân tính.
"Phu quân, nếu không, chúng ta sinh thêm một đứa nữa"?
Đang trong lúc Lưu Thành Khôn chìm vào suy nghĩ thì có một thanh âm vang lên bên tai. Không phải ai khác mà chính là Tần Hồng Ảnh.
Mà Lưu Thành Khôn nghe xong mặt già đỏ ửng.
Ngại ngùng tằng hắng một cái nói:
"Cũng không phải không được, bất quá chờ ta đột phá Kim Đan đã".
Mặc dù là đã kết hôn nhiều năm nhưng về mặt giường chiếu vẫn luôn là Tần Hồng Ảnh chủ động.
Không có cách. Lưu Thành Khôn mặt quá mỏng đi. Cũng may mà Tần Hồng Ảnh là một cái nữ nhân gan lớn. Nếu không cũng không có Lưu Hồng Ánh.
Mà Lưu Hồng Ánh cũng chính là thừa hưởng sự gan lớn này từ mẫu thân của mình.
Không phải sao, các ngươi thấy ai mà lại trước bao nhiêu người gọi một tên nam nhân là phu quân một cách lớn tiếng mà không một chút ngại ngùng chưa? Hẳn là có nhưng tên nam nhân này thật chưa phải phu quân của nàng nha.