Tiếp theo đấu giá, cứ mỗi lần Võ Tiêu Dao thấy có hứng thú với món bảo vật nào hoặc Vũ Hoài Anh chú ý đến món bảo vật nào. Võ Tiêu Dao liền lấy giá nghiền ép mua về. Mà nhϊếp ảnh gia Sở Vân Tiêu thấy vậy cũng lấy lưu ảnh thạch ra ghi lại khoảnh khắc này lại.
Mọi người ở đây tuy có bất mãng nhưng cũng không thể nói gì. Người ta vừa có tiền, vừa có thế lực, các ngươi có thể làm gì. Đến cắn người ta nha.
Cuối cùng buổi đấu giá cũng sắp đến hồi kết.
Bảo vật tiếp theo chính là Ngưng Đan Quả cũng là sắp tiếp cận bảo vật cuối cùng.
Cầm Ngưng Đan Quả lên đấu giá sư nói: "Đây chính là một trong số nhưng bảo vật quý giá nhất hôm nay, Ngưng Đan Quả. Tác dụng của thứ này đó chính là tu sĩ dưới Kim Đan sau khi sử dụng có thể tu luyện đến Kim Đan mà không có bình cảnh. Đặc biệt khi ở Trúc Cơ đỉnh phong mà sử dụng Ngưng Đan Quả ngay lập tức có thể đột phá Kim Đan. Mà Kim Đan sử dụng có thể tăng lên một cảnh giới nhỏ".
Trên gương mặt tất cả các môn chủ ngồi ở đây điều tỏa ra vẻ trịnh trọng. Đây chính là một trong những món bảo vật mà khiến cho bọn chúng dù bận trăm công nghìn việc cũng phải đến đây tham gia buổi đấu giá này. Không quan trọng việc giúp Kim Đan tăng lên cảnh giới nhỏ. Có được thứ này, tương đương với có được một cái Kim Đan cho môn phái của mình.
Mà Ngưng Đan Quả cũng là mục đích đến đây của Võ Tiêu Dao, chủ yếu là mua cho Lưu Thành Khôn.
Thấy bầu không khí đã không sai biệt lắm, nam đấu giá sư cũng bắt đầu nói giá khởi đầu của Ngưng Đan Quả: "Giá khởi đầu của Ngưng Đan Quả là một vạng hạ phẩm linh thạch, mỗi lần ra giá không thấp hơn 1000 hạ phẩm linh thạch".
Tất cả mọi người nhìn sang nơi của Võ Tiêu Dao, tất cả mọi người có một nhận thức chung rằng Võ Tiêu Dao mới là đối thủ chân chính của tất cả mọi người ở đây.
Cuối cùng cũng có một người cắn răng ra giá: "2 vạng hạ phẩm linh thạch".
Có người ra giá những người khác cũng không chần chừ nữa, thay phiên nhau ra giá.
"2 vạng 5 nghìn hạ phẩm linh thạch".
"3 vạng hạ phẩm linh thạch".
"4 vạng hạ phẩm linh thạch".
"4 vạng 6 nghìn hạ phẩm linh thạch".
Khi giá được đưa đến 7 vạng hạ phẩm linh thạch thì không còn người ra giá nữa nhưng người vừa ra giá vẫn cò rất khẩn trương. Dù sau chân chính đối thủ của bọn họ vẫn cưa ra giá.
Quả nhiên, lúc này Võ Tiêu Dao cũng ra giá: "10 viên thượng phẩm linh thạch".
Nghe thấy cái giá này mọi người như chuẩn bị trước tâm lý. Mặc dù có hơi buồn bực nhưng cũng không còn quá kinh ngạc.
Mà bốn người Vũ Hoài Anh nhìn về phía Võ Tiêu Dao, trong mắt chỉ có sùng bái.
Lúc này Võ Tiêu Dao nhìn về phía Gian Minh hỏi: "Gian trưởng lão, các ngươi đến đây rốt cuộc là mua thứ gì mà suốt buổi đấu giá không thấy các người ra giá"?
Gian Minh nghe thấy Võ Tiêu Dao hỏi liền nói: "Mục đích của chúng ta chính là món bảo vật cuối cùng kia. Chúng ta không có quá nhiều linh thạch, chỉ đủ để cạnh tranh một món cuối cùng này".
Võ Tiêu Dao nghe vậy, gật đầu cũng không nói gì thêm.
Mà lúc này trên đài đấu giá, nam đấu giá sư lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Mở hợp ra, bên trong là một hạ giống: "Các vị khách quý, trên tay tại hạ chính là món bảo vật cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay. Đây chính là hạt giống của Tụ Linh Kim Liên".
"Tác dụng của nó chính là: Sau 100 năm nó trưởng thành nó có thể ngưng tụ linh khí trong vòng một trăm dặm xung quanh tương tự như tụ linh trận. Ngoài ra hồ nước trồng nó cũng sẽ trở thành linh thủy".
"Giá khởi đầu là 500 trung phẩm linh thạch mỗi lần ra giá không thấp hơn 10 trung phẩm linh thạch".
Thời điểm này mới là lúc cạnh tranh bắt đầu. Các môn chủ của các môn phái lúc này mới bắt đầu lấy hết vốn luyến để đấu giá.
Lúc này Gian Minh dẫn đầu ra giá 550 trung phẩm linh thạch.
Môn chủ Lưỡng Kiếm Môn "570 trung phẩm linh thạch".
Môn chủ Vân Hoan Phái "590 trung phẩm linh thạch".
Môn chủ Hoàn Đao môn "600 trung phẩm linh thạch".
Môn chủ Lưu Vân Phái "630 trung phẩm linh thạch".
Gian Minh "700 trung phẩm linh thạch".
Đây cũng là toàn bộ linh thạch mà Gian Minh hiện tại có. Dù sao lúc đi ra cũng không ngờ tới sẽ gặp phải nhiệm vụ này. Mà biểu cảm lo lắng của hắn, ở một bên Võ Tiêu Dao cũng nhìn thấy.
Môn chủ Vân Hoan Phái "720 trung phẩm linh thạch".
Môn chủ Hoàn Đao Môn "750 trung phẩm linh thạch".
Môn chủ Lưỡng Kiếm Môn "770 trung phẩm linh thạch".
Môn chủ Lưu Vân Phái "800 trung phẩm linh thạch".
Lúc này một giọng nói vang lên khiến trái tim của mọi người ở đây nhảy một cái như muốn bỏ nhà ra đi.
"20 thượng phẩm linh thạch".
Mọi người dùng ánh mắt không cam tâm còn có một chút sát khí nhìn về phía Võ Tiêu Dao.
Lúc này môn chủ Hoàn Đao Môn ánh mắc hung ác nói với trưởng lão ngồi một bên.
"Ngươi nói với các môn chủ, chúng ta có việc muốn thương lượng với họ".
"Vâng, môn chủ". Vị trưởng lão kia không do dự trực tiếp đi đến vị trí của các môn chủ môn phái khác.
Ở đây không ai vui mừng hơn ngoài nam tử đấu giá sư kia. Nhờ có Võ Tiêu Dao mà tất cả bảo vật hắn bán đấu giá điều vượt xa chỉ tiêu vốn có của các bảo vật. Điều nay sẽ khiến hắn được Tứ Phương Các coi trọng hơn.
Mà lúc này ở vị trí của Võ Tiêu Dao. Võ Tiêu Dao sau khi nhận được hạt giống. Hắn trực tiếp ném cho Gian Minh sao đó thanh toán.
Theo như hắn biết thì thứ này là giành cho tông môn. Tông môn đối với hắn tuy không phải là tốt nhưng cũng không tệ.
Hắn không có thiên phú trong tu luyện, tông môn cho hắn một cái nghề kiếm cơm hơn nữa còn được hưởng một ít che chở. Tính ra là hắn nợ tông môn, tuy không nhiều.
Mà Gian Minh lúc này cầm lấy hộp chứa hạt giống vẫn còn có chút mơ mơ màn màn.
"Vị Dao Dao tiên tử này dùng tiền quá hung bạo đi. 20 viên thượng phẩm linh thạch lại nhẹ nhàn dùng như 20 hạ phẩm linh thạch. Hơn nữa mua xong còn có thể tùy ý ném đi".
Lấy lại tinh thần, Gian Minh lấp ba lấp bấp nói: "Dao Dao tiên tử, cái này cái này...".
"Thật là không tiện, đây là của tiên tử bỏ tiền ra mua sao có thể". Vẫn chưa nói hết câu, Võ Tiêu Dao liền cắt ngan: "Bớt nói nhảm, ta ghét nhất cái thể loại tâm rất muốn nhưng miệng nói không".
Nghe vậy, Gian Minh xấu hổ ngậm miệng lại. Võ Tiêu Dao nói cũng không sai, hắn thật sự là chỉ định nói mấy lời khách sáo mà thôi, cũng không có ý định trả lại đồ. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ tông môn giao cho hắn.
Mà ở một bên Sở Vân Tiêu cùng Lục Tiền Phi thì lại nghĩ: "Không ngờ vị Dao Dao tiên tử này lại bá đạo như vậy, nhưng khi đối với Vũ sư huynh lại là quá ôn nhu đi. Ày,... Chỉ có thể nói Vũ sư huynh quá là có bản lĩnh".
Sau cùng buổi đấu giá cũng đã kết thúc. Võ Tiêu Dao cùng bốn người cũng đứng dậy rời đi.
Đi ra khỏi Thanh Hoa thành đã được một đoạn khá xa, năm người đi đến đây dự định phân biệt ra. Võ Tiêu Dao cùng với Vũ Hoài Anh thì về trạm dừng chân mà Gian Minh ba người thì về tông môn.
Lúc này bỗng dưng lúc này, xuất hơn 20 người bao vây lấy bọn họ.
Bọn chúng chính là môn chủ của các môn phái. Bọn chúng đã thương lượng xong, quyết định sẽ để bọn người Võ Tiêu Dao ra xa Thanh Hoa thành sẽ ra tay cướp lấy hạt giống Tụ Linh Kim Liên. Mà điều kiện để bọn chúng hợp tác đó chính là sau khi trồng ra Tụ Linh Kim Liên tất cả tông môn tham gia sẽ được thay phiên nhau sử dụng linh thủy.
Tuy nói chia ra như vậy lượng linh thủy tông môn có thể dùng sẽ ít đi, nhưng nếu để cho Minh Hà Tông bọn chúng một giọt cũng không có.
Gian Minh thấy là các môn chủ liền cau mày ra vẻ không vui nói: "Không biết chư vị cản đường Minh Hà Tông chúng ta là có ý gì"?
Lúc này môn chủ Hoàn Đao Môn đứng ra cười nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là chúng ta cảm thấy rất hứng thú với hạt giống trong tay của Gian trưởng lão, cũng muốn thay Gian trưởng lão".
Gian Minh nghe vậy, trầm giọng nói: "Các ngươi không sợ Minh Hà Tông báo thù các ngươi sau"?
Môn chủ Vân Hoan Phái cũng nói: " Sợ nha, làm sao mà không sợ, cũng chính vì thế nên bọn ta không định để các ngươi sống sót rời đi".
Nghe vậy Gian Minh có ngốc cũng biết, bọn chúng không chỉ muốn cướp đồ còn muốn diệt khẩu. Dây thần kinh của hắn căng cứng, chuẩn bị lúc nào cũng có thể chiến đấu.
Mà Vũ Hoài Anh thì không có một chút nào lo lắng. Dù sao đi bên cạnh hắn là đại lão nha, một cái hất tay là có thể thổi bay công kích của Nguyên Anh nói gì đến một đám Kim Đan. Nếu nói công kích của bọn chúng đối với tiền bối giống như kiến cắn vậy là còn coi trọng bọn hắn. Chỉ sợ đến kiến cắn còn không bằng.
Mà môn chủ của Lưỡng Kiếm Môn lúc này lại nhìn sang Võ Tiêu Dao, trong mắt như hiện lên hai chữ "dâʍ đãиɠ" sau đó nói: "Vị tiểu nương tử này, ta nghỉ ngươi hẳn là nên đi theo ta đi, đây cũng là biện pháp duy nhất cho ngươi cơ hội sống sót. Bằng không, chỉ có thể theo bọn chúng cùng chết".
Tất cả các môn chủ nghe hắn nói như thế điều nhìn hắn với ánh mắt bất thiện. Nhưng bây giờ không phải lúc xung đột nội bộ, chờ sau khi việc này xong xuôi nhất định phải tính sổ sách với tên này. Thật sự mà nói tất cả các môn chủ ở đây điều thèm khác thân thể của Võ Tiêu Dao, cũng có ý định giống như Lưỡng Kiếm Môn. Dù sao Võ Tiêu Dao mặc nữ trang quá mê người, dễ dàng kích động thú tính của bọn chúng.
Võ Tiêu Dao nhếch khóe môi lên đi ra nói: "Muốn ta đi theo cũng không phải không được nha, nhưng mà cũng phải xem ngươi có đủ mạnh hay không"?
Gian Minh nghe Võ Tiêu Dao nói vậy tưởng là Võ Tiêu Dao muốn thỏa hiệp, nhìn sang Vũ Hoài Anh có chút thay hắn bi ai. Nữ nhân của mình bị người khác trước mặt đào đi, là một cái nam nhân ai mà có thể chịu được.
Mà môn chủ Lưỡng Kiếm Môn cũng nghĩ như vậy, vừa định vui mừng thì chợt thấy Võ Tiêu Dao đưa ra một ngón tay ngoắt lấy hắn nói: "Ta dùng một ngón tay, nếu ngươi có thể đẩy lùi được ta, lúc đó hẳn nói tiếp".