Trước đó sau khi hệ thống nhắc nhở bởi vì hắn hơn hai mươi năm không gián đoạn hô hấp đối với hô hấp có chút lĩnh ngộ, hắn phát hiện hô hấp của mình trở nên thông thuận rất nhiều, hơn nữa nếu giữ vững tiết tấu hô hấp thì có thể nhanh chóng hồi phục thể lực.
Nếu như nó có thể hình thành kỹ năng thì chắc chắn sẽ có ích rất lớn đối với hắn.
Hắn từng hỏi qua hai người Trương Khuê cùng Nghiêm Chính Hoa, đối với kỹ xảo hô hấp hai người đều giữ rất kín, cũng biểu thị nếu như không phải đệ tử chân truyền thì sẽ không dạy phương thức hô hấp thổ nạp.
Bọn họ chỉ chỉ ra một vài câu nhưng theo cảm giác của Lộ Nhân, còn không thông thuận bằng phương pháp hô hấp hệ thống điều chỉnh, thuật hô hấp thổ nạp ở trong tu hành các môn võ cổ truyền đều đóng vai trò hết sức quan trọng, là bí truyền của lưu phái quyền pháp.
Nói ngắn gọn nó là phương pháp điều chỉnh thân thể trên dưới, điều động tất cả nhân tố quan trọng để phụ trợ tu hành.
Lộ Nhân cũng từng hỏi qua kỹ thuật hô hấp có thể tu luyện ra nội công, chân khí hay không? Lập tức vẻ mặt hai người nhìn hắn như thể nhìn thấy kẻ nhược trí vậy, bảo hắn không nên xem tiểu thuyết, phim ảnh võ thuật quá 180 phút, trên thế giới này không hề có đồ vật huyền bí như thế.
Thân thể, tinh thần.
Hai phương diện trên là loại tu hành võ đạo duy nhất.
Mà thuật hô hấp chính là có thể giúp con người ta đột phá cực hạn thân thể, là bí pháp duy nhất để đánh vỡ gông cùm xiềng xích.
Nhưng nhiều khi không phải chỉ dựa vào thuật hô hấp thổ nạp là có thể thành công, muốn siêu phàm thoát tục, cần phải có thiên phú tự thân, nghị lực, may mắn,… thiếu một thứ cũng không được.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sắc trời bên ngoài đã triệt để tối đen, bầu trời không có ánh trăng chiếu sáng, dưới tình huống không có ánh đèn đưa tay phía trước cũng không thấy được năm ngón.
Trước đó còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết bây giờ đã biến mất hẳn không có bất cứ động tĩnh gì.
Lộ Nhân nhìn phía xa đám người đang thì thầm nói chuyện, tạm thời không để ý quá nhiều.
Hắn chỉ cần có thể an toàn yên tĩnh qua đêm nay là được, nhưng dù vậy mơ hồ vẫn có thể nghe được âm thanh nói chuyện của bọn họ.
Lọt vào tai hắn là âm thanh sáu người đang lần lượt trao đổi tên tuổi.
Nữ tính mặc trang phục công sở, coi như còn tương đối tỉnh táo tên là Lý Thư, còn hai tên học sinh cấp ba một người tên là Vương Thành Quang, người còn lại tên là Dương Chu Thành, nam tử trung niên tên là Trần Tiến, mà nữ nhân cay nghiệt tên Triệu Tuệ, cuối cùng tên nam tử ít nói mặc quần áo lao động tên là Phùng Tử Thành.
Đối với tình cảnh bây gờ không ngoại lệ tất cả đều lo lắng, tuyệt vọng, ngược lại khiến Lộ Nhân kinh ngạc là Lý Thư cùng hai tên học sinh cấp ba ý chí chiến đấu lại rất cao.
Chắc có lẽ hai tên nhóc xem tiểu thuyết quá nhiều, cảm giác mình là nhân vật chính, cảm giác toàn thân lúc nào cũng tràn đầy lực lượng.
Dũng cảm ngưu bức!
Nhờ vào ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại di động, hắn đem cửa căn phòng đang nghỉ đóng lại, sau đó dùng một bàn làm việc chống sau cửa, dưới ánh mắt soi mói của sáu người, thần sắc Lộ Nhân bình tĩnh nằm trên ghế sô pha từ từ ngủ thϊếp đi.
Mãi cho đến thời gian nửa đêm, hành lang bên ngoài gian phòng truyền tới âm thanh rất nhỏ nhưng đủ khiến Lộ Nhân choàng tỉnh, nhanh chóng bò dậy.
Cộp! Cộp! Cộp!
Âm thanh thanh thuý phát ra ngày càng rõ ràng, hình như là tiếng va chạm giữa giày cao gót với sàn gạch hoa, tương đối vang vọng.Nhưng ở trong hoàn cảnh u ám yên tĩnh lại cho người ta cảm thấy quỷ dị cùng kinh khủng.
Lộ Nhân không tiếng động đem bàn làm việc nhẹ nhàng dời đi, chậm rãi đẩy ra cánh cửa thuỷ tinh, bảo đảm không phát ra bất cứ tiếng vang nào, cứ như thế dựa vào cửa chính yên tĩnh chờ đợi.
Sáu người bên cạnh cũng giật mình tỉnh lại, đều không dám ra ngoài, không dám làm bất cứ động tác gì, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, tại địa phương như thế này đột nhiên lại có âm thanh phát ra, cảm giác cực kỳ khủng bố!
Cộp! Cộp! Cộp!
Theo tiếng bước chân đối phương ngày càng rõ ràng, càng ngày càng gấp rút, được hiển nhiên có thể đoán được đối phương đang đến gần bọn họ, cho tới tận khi tiếng bước chân đến trước cửa phòng bọn họ thì dừng lại im bặt.
“Thình Thịch! Thình Thịch!”
Xung quanh yên tĩnh hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng tim của mình đập.
Lộ Nhân hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, dưới tình huống cố gắng giữ vững tỉnh táo đại não nhanh chóng vận động, hắn liếc mắt nhìn sáu người ôm thành một đoàn, sau đó ánh mắt gắt gao nhìn vào cửa phòng đang bị chặn lại.
Tâm lý hắn có dự cảm không tốt, chỉ sợ rằng đối phương đã phát hiện ra bọn họ.
Rầm!!!
Một tiếng vang trầm đυ.c nặng nề đột nhiên truyền tới, khiến cho trái tim hắn co rút lại. Cửa phòng chính rõ ràng rung lên một cái nhưng lại bị đống đồ dùng trong nhà chặn lại.
Con ngươi Lộ Nhân đột nhiên co lại, đống dụng kia chí ít cũng phải năm sáu trăm cân, bị một cái va chạm vậy mà đã có sự di chuyển, càng khiến người ta sợ hãi là tiếng va chạm cực kỳ dày đặc, sau lần thứ nhất va chạm dò xét, đến bây giờ bắt đầu va chạm mãnh liệt không ngừng.
Vẫn còn may không phải thứ gì dơ bẩn, Lộ Nhân không khỏi thở phào một cái.
- Nhanh! Nhanh chạy ra chống cửa!
Giọng nói Lý Thư run rẩy, chân tay mềm nhũn lảo đảo chạy nhào tới, hai tên học sinh cấp ba Vương Thành Quang cùng Dương Chu Thành thấy vậy cũng cắn răng chạy tới, trên mặt vẫn hiện rõ vẻ sợ hãi nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Lộ Nhân thấy vậy cũng không hề do dự, hai ba bước liền xông lên ghé vai chống đỡ.
Mà ba người còn lại Trần Tĩnh, Phùng Tử Thành cùng người đàn bà chanh chua Triệu Tuệ lại liều mạng co người lại, không dám bước lên một bước, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Dưới hoàn cảnh kinh khủng như vậy có thể bước ra coi như là dũng khí hơn người.
Sợ hãi là bản tính con người, hai người Vương Thành Phát cùng Dương Chu Thành thật sự để Lộ Nhân rửa mắt mà nhìn. Hắn không nhịn được mà nhìn sang Lý Thư đang gắng sức bên cạnh, nữ nhân này không những tỉnh táo mà còn rất can đảm.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng va đập càng ngày càng to lớn kèm theo đó là lực trùng kích khổng lồ khiến thân thể Lộ Nhân cũng không nhin được mà lay động, bả vai hắn bắt đầu cảm thấy đau mỏi.
- Chống không được! Các ngươi tránh ra trước đi!
Lộ Nhân quát lên một tiếng, Lý Thư cùng hai thiếu niên nghe vậy do dự một lát, nhìn thấy cánh tay to lớn của Lộ Nhân đang cầm miếng sắt lập tức hiểu ý, lúc này mà còn chần chờ kéo dài thời gian chính là muốn chết.
Ba người Lý Thư nhanh chóng lui về sau, cuối cùng Lộ Nhân không chịu được lực xung kích khổng lồ nhanh chóng mượn lực lùi về sau.
Khi cửa lớn bị hất tung, nhìn thấy thân ảnh đối phương Lộ Nhân không nhịn được biến sắc.
Cái đậu má thật sự quá xấu xí!
Đối phương là tên nữ tính mập mạp đi giày cao gót, hoặc kêu là núi thịt thì đúng hơn, giơ tay nhấc chân khiến một thân thịt mỡ lay động, ăn mặc một chiếc áo liền váy màu tím cũ nát, hai chân lại khô gầy cực kỳ quỷ dị, màu sắc làn da hôi bại khô nứt nẻ, miệng mở rộng, lưa thưa vài cái răng cùng nước dãi chảy xuôi xuống.
Hình ảnh kinh dị khiến cho dạ dày Lộ Nhân nhịn không được bốc lên.
- A!!!!
Quái vật gầm rú lên một tiếng bén nhọn khiến hai tai Lộ Nhân ong ong, cũng khiến đám người Trần Tiến sau lưng hoảng hốt một trận, sợ hãi kêu tứ tán chạy đi.
Lộ Nhân ngừng lại bước chân, đưa tay với lấy chiếc ghế quăng ra, chiếc ghế hung hăng đập lên người đối phương, nhưng khiến Lộ Nhân cực kỳ bất đắc dĩ là ngoại trừ khiến thịt mỡ trên người đối phương rung lắc một chút còn lại không hề có tác dụng gì.
Cũng may đối phương bề ngang khá lớn lại đi đôi giày cao gót, mặc dù lực lượng rất lớn nhưng di chuyển lại có vẻ cồng kềnh.
Thấy mình ném một cái ghế thành công hấp dẫn lực chú ý của đối phương, sau đó quái vật “Bịch…Bịch…Bịch!” chạy về phía hắn, Lộ Nhân không chút do dự tiến về trước hai bước, sau đó dùng sức bật nhảy lên, trên không vặn eo hiểm hiểm tránh đi cánh tay đối phương đang vung vẩy, miếng sắt bén nhọn trong tay từ phần cổ quái vật cắm vào, sâu gần hết nửa thanh, đâm thẳng vào vị trí trái tim nó.