Chương 16: Phế Tích

Chỉ cần tử tế mài dũa lại một chút là có thể trở thành lợi khí, thêm nữa đem đầu nhọn hơi mài một tý là có thể dùng được.

May mắn, an toàn của mình đã có chút bảo đảm.

Hắn đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ đám người ồn ào nhốn nháo, xung quanh không có bất cứ âm thanh khác thường nào, yên tĩnh, tất cả mọi thứ đều chìm vào trong yên lặng.

- Đó là ai?!!

Đột nhiên một giọng nữ hét lên kinh ngạc.

Lộ Nhân theo âm thanh nhìn lại, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

Chỉ thấy bên ngoài đám người cách ba mươi mét, một tên nam tử dáng người cực kì cường tráng đang đứng trên đống phế tích, trên người chỉ có mảnh vải trắng cuốn quanh chỗ kín, hai mắt cũng có tấm vải màu xám tro dơ bẩn bịt kín.

Giống như lão tăng bị mù!

Nó cứ thẳng tắp đứng đó quay lưng về hướng này.

Kỳ lạ là hai vai quái nhân theo từng nhịp hô hấp không ngừng run rẩy co rút lại, hai cánh tay tráng kiện rủ xuống, một thân bắp thịt cuồn cuộn.

Thân người cao ước cừng 1m75, trên người hiện lên đầy vết đen lốm đốm, giống như vết máu khô cạn, thân thể có đầy vết sẹo chỉ nhìn cũng khiến người ta giật mình.

- Tra!

Âm thanh kỳ quái phát ra từ miệng quái nhân, là thanh âm phát ra từ đầu lưỡi, sau đó quái nhân bỗng nhiên xoay người, hướng chỗ bọn họ vọt tới, mỗi bước lên một bước mặt đất đều phát ra tiếng “ Rầm…Rầm…” cộng hưởng, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, như mũi tên bay vùn vụt.

- AAA!!!

Hiển nhiên nhìn thấy quái nhân mang theo ác ý vọt tới, đám người thét lên hoảng sợ, bỗng hốt hoảng chạy tứ tán né tránh.

Chỉ mất năm giây, quái nhân vọt tới bên cạnh một tên nam tử mặc âu phục, không chút chần chờ nâng vai phải lên, bàn tay phải của hắn dài nhọn, ngón tay thô ngắn hiện đầy vết chai, hiển nhiên là tiêu chí trải qua thời gian dài khổ tu.

Nhìn ngoại hình bàn tay liền biết nó có lực nắm cùng bắt cực kỳ cường đại.

Lộ Nhân không chút nghi ngờ tay của đối phương có được lực lượng đủ để bóp nát viên gạch hoặc bẻ cong ống thép một cách dễ dàng.

Quái nhân tay như ưng trảo, bộ ngực hơi nhô lên, mãnh liệt hút không khí vào trong phổi.

Hắn có thể tưởng tượng ra được, bên trong quái nhân, trái tim cường hãn giống như máy bơm nước bơm máu từ tim đi ra các cơ quan nội tạng , tứ chi, não bộ,… đồng thời các nhân tố kí©h thí©ɧ trong lục phủ ngũ tạng nhanh chóng tăng lên đến một mức độ đáng sợ.

“Vùuuu!”



Kèm theo một âm thanh xé gió, móng vuốt của quái nhân hướng tới cổ của nam tử mặc âu phục đang bị doạ đến không thể cử động đâm vào.

- Phụt!

Kéo một cái, khí quản của nam tử mặc âu phục trực tiếp bị kéo ra, máu tươi bắn tung toé ra xung quanh, chết ngay tại chỗ.

Cảnh tượng máu me kinh khủng trực tiếp doạ sợ đám người, cả đám kêu cha gọi mẹ lung tungchạy trốn.

Trong lòng Lộ Nhân chấn động, nhưng cũng không quá mức bối rối, mắt nhìn thật sâu vào quái nhân đang không ngừng đánh gϊếŧ đám người, hành động nhanh gọn, hai ba lần liền tay không đánh gϊếŧ mấy người.

Lộ Nhân nắm chặt miếng thép trên tay không do dự xoay người bỏ chạy.

Thực lực của hắn không đủ, nếu như không muốn làm kẻ bị gϊếŧ tiếp theo mà nói, tạm thời rút lui là phương án tốt nhất.

Trước mắt căn bản không rõ tình huống xung quanh, chỉ đành chọn bừa một phương hướng nhanh chóng rời đi, đối mặt với tình huống hiện giờ, mặc dù tàn khốc nhưng chỉ cần chạy nhanh so với người khác là có thể thoải mái sống sót.

Người hiện đại, nhất là người thành phố, đa số đều làm công ăn lương, từ bé đã được nuông chiều ít khi vận động rèn luyện thân thể, làm sao có thể so sánh được với Lộ Nhân.

Lộ Nhân vẫn duy trì nhịp thở đều đều di chuyển trong đống phế tích, tốc độ không chậm, Cơ Sở Cách Đấu cùng Cơ Sở Kiếm Thuật tăng thêm làm cho thân thể hắn có lực cân bằng và sức chịu đựng vô cùng tốt.

Qua hơn nửa giờ Lộ Nhân mới dừng chân lại, tiến vào trong một toà cao ốc bị sập hơn nửa.

Màn đêm dần dần buông xuống, nếu như không nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp nghỉ ngơi mà cứ đi lại lộ liễu trên đường cái chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, đã từng có kinh nghiệm một lần tiến vào dị không gian, hắn cũng không bối rối cho lắm.

Nhưng mà chuyện li kỳ như vậy lại để hắn liên tiếp gặp được, hắn đang nghĩ xem không biết hiện thực đã xảy ra chuyện gì mới có biến hoá như vậy.

Lộ Nhân cầm trong tay miếng sắt cẩn thận từng li từng tí tiến vào trong đại sảnh, lớp tro bụi thật dày dưới chân biểu thị từ rất lâu nơi này đã không có dấu hiệu của sự sống.

Ghế sô pha lăn lóc, bàn ghế lộn xộn, trên sàn vách tường, cột trụ bê tông đều có những vết rạn chằng chịt cho thấy hình như toà cao ốc đứt gãy này đã từng chịu lực xung kích to lớn.

Không biết “Phế tích dị độ không gian” này là nơi nào.

Hắn đi đến trước quầy hàng, nhìn xem quyển sách đặt trên mặt quầy, đưa tay cầm lên đọc thử.

“ Nhiệt liệt chúc mừng Giáo sư Trần Quốc Hoa thành công dựa vào máy gia tốc hạt dài hai trăm cây số phát hiện ra dạng hạt hoàn toàn mới!”

Là chữ Hán, nhưng thời gian ghi vào năm 2046.

“Cảm nhận được dị không gian giao tiếp, Siêu Duy Cảm Tri mở ra….”



Mấy chữ hệ thống nhắc nhở này mang lượng tin tức cực kỳ lớn.

Nói cách khác thế giới hiện thực đang phát sinh một loại biến hoá nào đó mà hắn không biết, cho nên mới dẫn đến tình huống này.

Nhưng đổi cái góc độ mà nói hắn hoàn toàn là người bị hại, cách để dị độ không gian kéo người vào hình như phải tuân theo điều kiện cố định nào đó mới bị đưa đi, nhưng hệ thống lại không chút do dự mở ra Siêu Duy Cảm Tri cho hắn, từ đó đáp ứng điều kiện để tiến vào.

Nghĩ tới đây trên mặt Lộ Nhân có loại xúc động muốn đem tất cả phương diện “nho nhã hiền hoà” của hắn bộc lộ ra ngoài.

Cái hệ thống chết tiệt này khiến hắn như là cục nam châm sắt vậy, chỉ cần chỗ nào có nguy hiểm, chỉ cần hắn ở gần đó liền sẽ hút hắn vào!

Không dám ở lại đại sảnh quá lâu, Lộ Nhân men theo cầu thang nhanh chóng đi lên lầu, lần theo an toàn thông đạo lên tầng trên.

Mãi cho đến khi lên tầng ba Lộ Nhân mới dừng lại.

Độ cao này đủ an toàn để hắn có thể phá cửa sổ nhảy xuống đất khi có tình huống.

Nguyên tắc khi tìm kiếm chỗ giấu kín nên tìm chỗ có đường dự phòng để thoát thân, nếu như trốn ở trong một căn phòng kín chỉ có một lối vào một khi gặp được đồ vật không có biện pháp đánh lại thì chỉ còn đường chết.

Sau khi ở trong lầu ba tìm được căn phòng còn tương đối hoàn hảo, hắn lần lượt kiểm tra tất cả các hành lang trong căn phòng để làm quen hoàn cảnh, xong việc mới dùng bàn làm việc, tủ gỗ… các đồ lặt vặt lấp kín cửa ra vào.

Đợi đến khí làm xong tất cả sắc trời đã lờ mờ tối, nền trời đen tối không ngừng lan tràn che đi những tia sáng cuối cùng.

Tuỳ ý dọn ra một bộ ghế sô pha, tìm tới mấy tấm phản phủi sạch bụi bẩn, từ trong ba lô lấy ra một mảnh đồ ăn năng lượng cao đưa lên miệng ăn, sau đó uống mấy hớp nước khoáng, lúc này hắn mới từ từ nằm xuống nghỉ ngơi.

Từ khi hắn bị cuốn vào dị không gian sinh tồn sống sót trở về, đồng thời bởi vì không ngừng rèn luyện cơ thể khiến sức ăn tăng mạnh, nên lúc nào trong túi xách của hắn cũng có hai bọc nước khoáng cùng đồ ăn để dự phòng, nhất là sau khi đến quầy bán quà vặt của Nghiêm Chính Hoa luyện kiếm, sau khi vận động cường độ cao cần bổ sung rất nhiều năng lượng.

Cho nên trong túi đeo sau lưng hắn còn thừa không ít đồ ăn nước uống.

Nghe ngoài cửa thỉnh thoảng truyền tới tiếng kêu cứu thảm thiết, Lộ Nhân nhếch miệng, mặt không thay đổi.

Nếu như hắn có năng lực, hắn có thể tiện tay cứu giúp một chút, nhưng chỉ tên quái nhân đầu tiên mới xuất hiện thực lực đã vượt qua hắn rất nhiều, hơn nữa nhìn qua nó tương đối tinh thông kỹ xảo cách đấu, khi nó đưa tay xé rách thanh quản nam tử mặc âu phục cho thấy kỹ xảo cách đấu của đối phương đã thiên chuy bách luyện.

Chính diện đối kháng không khác nào trứng chọi đá.

Cẩu một chút sinh tồn qua bảy ngày mới là vương đạo, không có thực lực mà đi thăm dò khắp nơi thì chỉ có đường chết.

Bỗng dưng, Lộ Nhân nghe thoang thoảng thấy tầng dưới truyền tới động tĩnh, sau đó là một loạt tiếng bước chân ồn ào.

Lộ Nhân nhắm mắt cố gắng nghe thử, cẩn thận đếm một chút, tất cả có khoảng sáu người.

Chết tiệt!!!