Chương 40: Loại Cảm Giác Này… Quả Thực Là Hạnh Phúc Muốn Bùng Nổ!

Ai biết đâu, vì bị anh từ chối, mà những video lúc trước đã đăng lên đều được nhóm người hâm mộ tung rất nhiều xu, thậm chí lượt bấm like còn tăng gấp hai, ba lần.

Phía dưới bình luận toàn là: Cho UP chủ hồi chút máu!

Kỳ thực có hồi máu hay không cũng không quan trọng lắm!

Bởi vì Lục Cảnh Hành cảm thấy tình trạng hiện giờ cũng không đến nỗi nào.

Anh vừa xem bình luận, vừa vuốt ve phần lưng của mèo mẹ Gãy Ba Đoạn, cảm thấy nó gầy trơ cả xương, hơn nữa khi sờ vào, xúc cảm cực kỳ thô ráp.

Thiếu dinh dưỡng, khiến cho lông mèo không được mềm mại, đã không được mềm mại, bên trên còn những đoạn bết, cứng chọc vào tay người.

Ngay lúc anh đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên lại nghe được vài tiếng kêu nhẹ.

“Gừ… Gừ…”

Ừm?

Lục Cảnh Hành quay về hướng có tiếng kêu nhẹ ấy, lại phát hiện Giọng Gió trong l*иg đang vô cùng phẫn nộ. Nó cong lưng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Gãy Ba Đoạn.

Loại tư thế kia nhìn rất giống một con mãnh thú muốn xuống núi.

Ánh mắt sắc bén như thể bất cứ lúc nào cũng muốn bổ nhào tới.

Gãy Ba Đoạn đang ngoan ngoãn nằm im cho Lục Cảnh Hành vuốt ve, cũng nhận ra sát khí, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn.

Giây tiếp theo, nó bị Giọng Gió dọa sợ, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

Nhưng chân sau còn bị thương chưa khỏi, có muốn đứng cũng không đứng lên được, khiến cho con mèo đáng thương lại lảo đảo, ngã xuống lòng bàn tay Lục Cảnh Hành.

“Gừ… Ngao… Gừ gừ…” Lần này tiếng kêu của Giọng Gió càng thêm căm tức và phẫn nộ, nó trừng mắt nhìn Gãy Ba Đoạn, thậm chí còn trực tiếp gào lên với con mèo mẹ kia.

Lục Cảnh Hành có chút kinh ngạc, anh hơi do dự một chút, rồi vươn tay tới, chậm rãi xoa nhẹ lưng Gãy Ba Đoạn.



“Ngao ngao ngao!” Giọng Gió trừng mắt lên nhìn anh. Lần này nó quên mất cả con Gãy Ba Đoạn bên cạnh, lập tức thô lỗ hú lên với anh.

“Chuyện này…” Lúc này, Lục Cảnh Hành đã phản ứng lại, hình như là Giọng Gió đang… Ghen?

Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Lục Cảnh Hành thử đưa tay ra thăm dò.

Khi anh đưa tay ra xa Gãy Ba Đoạn, Giọng Gió sẽ buông lỏng tư thế hơn một chút, giọng nói cũng dần trở nên mềm mại hơn, ánh mắt nó nhìn về phía anh cũng dịu dàng đi không ít.

Nhưng khi anh lại đưa tay tới vuốt ve Gãy Ba Đoạn, Giọng Gió lập tức trở nên phẫn nộ mà nhảy dựng lên.

Hơn nữa, không chỉ dọa Gãy Ba Đoạn, nó còn dám trừng mắt nhìn anh!

“Ôi má ơi…” Lục Cảnh Hành nở nụ cười.

Nhóc con này…

Anh đứng dậy, tiến đền gần chuồng của Giọng Gió, chọc chọc một cái: “Mày không cho tao vuốt ve, thì hung hãn với ai chứ hả?”

“Meo, meo…” Giọng Gió kéo dài giọng, rồi dùng đỉnh đầu dụi dụi vào khung l*иg, thậm chí nó còn bật thẳng dậy như một cây cung, từ bên trái, một đường cọ qua.

Lục Cảnh Hành nhướng mày, hơi chần chừ hỏi: “Mày làm vậy là…”

Anh thử đưa tay về phía nó, chậm rãi đặt lên bộ lông mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve.

Đây là lần đầu tiên anh không dùng tới gậy, mà nhẹ nhàng đi lại gần, chậm rãi dùng chính tay của mình để vuốt ve con mèo này.

Nói thật, trong lòng anh vẫn có chút bồn chồn.

Dù sao, ngay từ lần đầu tiên Giọng Gió tới nơi này, nó đã vô cùng hung dữ.

Còn tới bây giờ, nó và con mèo trước kia, y như hai con mèo khác nhau vậy!



Nhưng mà… kể cả hiện tại khi Giọng Gió đã biết làm nũng, Lục Cảnh Hành cũng không dám khinh thường.

Anh một mực tập trung tinh thần cao độ, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm theo từng động tác của Giọng Gió, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, có thể lùi lại bất cứ lúc nào.

Chỉ cần Giọng Gió động tay hoặc há miệng, anh lập tức lui lại ngay.

Nhưng kết quả là…

Theo từng bước chân nhẹ nhàng đi tới, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng ngắn lại, Giọng Gió vẫn không có ý định giơ bộ móng vuốt sắc nhọn ra.

Thậm chí… có lẽ là nó ngại động tác của Lục Cảnh Hành quá chậm chạp, lại quá cẩn thận, nó còn chủ động đi tới, cọ người vào bàn tay anh.

Rốt cuộc, Lục Cảnh Hành thực sự chạm vào nó.

Lần này và trước kia, vuốt ve và cẩn thận chạm vào, xúc cảm hoàn toàn khác biệt.

Lần này anh thực sự dùng cả lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt chú mèo ấy, từ đầu đến đuôi mà không phải dùng đầu ngón tay, vội vàng lại cẩn thận chạm vào nó nữa.

Oa…

Loại cảm giác này… Quả thực là hạnh phúc muốn bùng nổ!

Cả gương mặt Lục Cảnh Hành đều giãn ra, toàn thân cũng bình tĩnh lại.

“Meo meo…” Giọng Gió cọ cọ thân mình vào tay anh, còn dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ lên tay anh, thậm chí còn dùng cái đầu đầy lông xù mềm mại, cọ tới cụ lui trong lòng bàn tay anh.

Tới lúc này, bộ lông toàn thân nó đã một lần nữa mọc lại, tinh tế, mượt mà.

Nếu so sánh với Gãy Ba Đoạn, đúng là hai con khác xa nhau một trời một vực!

Hơn nữa nó còn đang phối hợp như vậy… Lục Cảnh Hành có cảm giác, bàn tay luồn qua khe l*иg vuốt ve con mèo bên trong, hoàn toàn không thể làm anh cảm thấy thỏa mãn được.

Anh dứt khoát mở l*иg, thử đưa tay vào ôm lấy nó.