Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Đầu Từ Tiệm Thú Cưng

Chương 30: Tiền Phí Có Thể Rẻ, Nhưng Không Thể Hoàn Toàn Không Thu...

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi mèo nhỏ động đến đồ hộp, mùi thơm khiến nó không nhịn được mà xông tới, ăn ngấu ăn nghiến thức ăn quen thuộc bên trong.

Đúng lúc này, bàn chân nó giẫm lên cơ quan.

Cửa l*иg “Lạch cạch” một tiếng, trực tiếp đóng lại.

Mèo nhỏ sợ tới mức vội vàng quay đầu bỏ chạy, thậm chí nó còn vội vàng đến nỗi đập cả đầu vào cửa.

Nhưng không có tác dụng gì, cửa l*иg vừa đóng lại liền kẹt cứng, không dễ dàng mở ra. Hơn nữa, đây là l*иg sắt, chỉ bằng sức lực của nó không thể nào đẩy cửa l*иg ra được.

Lục Cảnh Hành rất vui vẻ, sau khi anh xác nhận không còn vấn đề gì nữa, mới chậm rãi kéo dây thừng lên, lo lắng mèo con bị hoảng sợ, nên động tác của anh rất nhẹ nhàng.

Từng chút từng chút một, kéo cái l*иg lên.

Dưới ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người, rốt cục, l*иg sắt cũng được kéo lên và đặt vào phòng khách.

Cửa l*иg vừa được mở, mèo con liền lao vọt ra chui tọt xuống gầm sofa.

Thân thể mập mạp của nó, còn có chút không nhét vào được, khiến cho cái mông vặn vẹo một hồi mới chui vừa.

Hành động đáng yêu này chọc cho hai mắt Quý Linh cong cong. Cô ấy nở nụ cười: “Thật thú vị.”

Lúc này chủ nhân của mèo nhỏ mới hoàn toàn yên tâm, cô ấy vỗ vỗ ngực, trái tim bên trong vẫn còn đập thình thịch. Chuyện hôm qua quá mức kí©h thí©ɧ rồi.

Cô ấy vội vàng nói: “Thật sự rất cảm kích các anh…”

Nếu không có bọn họ, khẳng định là chú mèo nhà cô ấy sẽ không lên được. Mà để nó lại một mình trên cái giá điều hòa nhỏ như vậy, thực sự quá nguy hiểm!

Cô ấy vội vàng rút ra mấy trăm tệ muốn đưa cho bọn họ, Lục Cảnh Hành suy nghĩ một chút, cuối cùng anh cũng nhận một khoản tiền nhỏ từ trong mấy trăm tệ kia: “Tôi thu chút tiền xăng.”



Sau khi hai người rời khỏi, Quý Linh còn có chút chần chờ nói với anh: “Chuyện nhu phí...”

“Đương nhiên phải thu phí.” Lục Cảnh Hành cười cười, bình tĩnh giải thích cho cô ấy hiểu: “Chuyện chúng ta đang làm không phải từ thiện, hơn nữa nếu không thu phí, rất dễ phát sinh vấn đề.”

Nếu không thu tiền, có khả năng sẽ xảy ra tranh chấp, vẫn nên phòng tránh càng sớm càng tốt.

Tiền phí có thể rẻ, nhưng không thể hoàn toàn không thu.

Quý Linh suy nghĩ một chút, cuối cũng gật gật đầu: “Quả thật nên làm như vậy.”

Miễn phí rất dễ làm người ta quen với chuyện “ăn cơm không trả tiền” và một loạt những hệ lụy kéo theo đằng sau nữa.

Trong đoạn video này, Giọng Gió chiếm một nửa thời lượng, một nửa còn lại là cảnh cứu viện.

Lục Cảnh Hành am hiểu sâu sắc biện pháp dụ dỗ người ta mê đắm, cho nên anh chỉ đưa lên một nửa cảnh cứu viện mèo con kia thôi. Phần cuối cùng phải để dành lại, khiến cho khán giả hồi hộp, để bọn họ háo hức mong đợi phần tiếp theo của video.

Quả nhiên, rất nhiều người đều thúc giục anh: “Nhanh! Nhanh tải video kỳ tiếp theo lên đi!”

“Rốt cuộc đã cứu được mèo nhỏ chưa vậy? Đừng để mọi người hồi hộp như vậy mà!”

Có một số người cảm thấy, nhất định là bọn họ đã cứu được rồi, bằng không Lục Cảnh Hành cũng sẽ không cắt đoạn video theo kiểu nửa chừng như vậy. Nhưng cũng có một số người lại cảm thấy, khẳng định là bọn họ không cứu được, bằng không sẽ không cắt video thành một kỳ như vậy…

Và mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, thì độ hot của video ấy vẫn tăng vọt.

Đoạn video này, một nửa người tới xem Giọng Gió, một nửa người còn lại tới xem cảnh cứu viện.

Nhất là tình trạng hiện nay của Giọng Gió, càng ngày càng trở nên tốt hơn.



Bộ lông trên người nó cũng bắt đầu mọc lại, đã trở nên bồng bềnh dễ thương.

Vẻ mặt nó cũng từ từ giãn ra, thỏa mái hơn rất nhiều, còn thường xuyên bày ra bộ dáng lười biếng.

Nó không còn thái độ giương cung bạt kiếm, cũng không nhảy dựng lên đe dọa, hay lúc nào cũng trong tình trạng căng như dây đàn mỗi khi nhìn thấy người tới gần nữa.

Không thể không nói, Giọng Gió thực sự rất xinh đẹp.

Khuôn mặt đẹp, lại sở hữu đôi mắt có hai màu khác nhau.

Dù hiện tại bộ lông trên người nó còn chưa mọc đủ, nhưng đã có rất nhiều người gọi nó là tiểu bảo bối rồi.

Thậm chí còn có một số người đến tiệm, đều mãnh liệt yêu cầu được thu dưỡng nó.

Lục Cảnh Hành cũng không ngại cho người ta nhận nuôi nó, thậm chí anh còn rất vui vẻ về điều này, nhưng đáng tiếc, tình hình trước mắt lại khiến anh không thể không từ chối bọn họ: “Hiện tại nó còn chưa hoàn toàn bình phục, mấy đốm hắc lào trên lưng còn phải tiếp tục bôi thuốc.”

Một khi dừng lại, rất có thể căn bệnh này sẽ tái phát.

Đến lúc đó, bọn họ phải làm lại tất cả từ đầu.

Kể cả khi người nhận nuôi nhiều lần xác định, đối phương nhất định sẽ thường xuyên bôi thuốc cho nó, Lục Cảnh Hành cũng không chịu nới lỏng nguyên tắc của mình: “Tất cả những con thú cưng được nhận nuôi từ chỗ chúng tôi, nhất định đều phải khỏe mạnh.”

Thái độ này của anh đã giành được thiện cảm của rất nhiều người.

Nhất là sau khi Giọng Gió được anh cứu trợ, toàn bộ những chuyển biến cả về thân thể lẫn tính nết của chú mèo này đều được tất cả mọi người nhìn rõ cả.

Bọn họ là chân chân chính chính muồn tiến hành cứu trợ mèo hoang, chứ không phải quay video xong liền ném nó đi.

Phát hiện này, làm cho bọn họ càng thêm có hảo cảm đối với Sủng Ái Hữu Gia.
« Chương TrướcChương Tiếp »