Mọi người đều có cảm giác như mình đang được xem một bộ phim truyền hình nhiều tập, lại giống như bản thân mình cũng đến tham gia quá trình cứu trợ Giọng Gió…
Loại thể nghiệm này khiến cho người ta cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Thậm chí, tiền ủng hộ còn nhiều hơn lượt bấm like.
Rất nhiều người trực tiếp vung tiền, còn nói muốn cho Lục Cảnh Hành hồi chút máu.
Video càng ngày càng hot, cũng khiến cho phần giới thiệu vắn tắt của anh được người ta xem càng ngày càng nhiều.
Fans cùng thành phố xem được, còn đặc biệt gọi điện thoại tới trưng cầu ý kiến, xác nhận lịch trình.
Một truyền mười, mười truyền trăm.
Việc làm ăn trong tiệm bắt đầu phất lên.
Không còn giống như lúc vừa mới bắt đầu, cả ngày không có nổi mấy vị khách.
Thậm chí, có người cách khá xa, còn đặc biệt dẫn theo chó mèo tới tắm rửa làm đẹp.
"Ha ha, thuận tiện đi tới nhìn Giọng Gió một cái."
Lục Cảnh Hành cười cười dẫn bọn họ đi qua: "Hiệu quả cũng không tệ lắm, đốm hắc lào của nó đã được chữa trị, hiện tại bắt đầu mọc lông rậm hơn rồi."
Giờ trên mình Giọng Gió đã được phủ lên một tầng lông tơ mỏng, khiến cho vẻ bề ngoài của chú mèo này không còn xấu xí như trước kia nữa.
Chị gái ấy nói không có sai, Giọng Gió đúng là một con mèo trắng.
Chẳng qua… nó rất hay cáu kỉnh, cũng không chịu tha thứ cho Lục Cảnh Hành.
Cho nên muốn sờ vào nó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, thậm chí chỉ cần hơi tới gần nó một chút, là Giọng Gió sẽ cong lưng, xù lông, gừ lên doạ người.
Điều này khiến cho nhóm fans từ xa tới đây, đặc biệt đến để nhìn nó cảm thấy thật đáng tiếc.
Kể cả khi bọn họ không thể đưa tay ôm chú mèo nhỏ này một cái, hoặc là sờ sờ vuốt vuốt nó vài lần, ít nhất, có thể dỗ nó ăn một túi thức ăn mèo cũng tốt lắm rồi!
"Không sao đâu." Lục Cảnh Hành nhìn Giọng Gió, mỉm cười nói: "Bây giờ nó còn chưa có miêu đức. Cũng giống như con người vậy, con mèo cũng phải dạy dỗ."
"Ô?” Vị khách nọ có chút ngơ ngác, cô ấy nhìn nhìn con mèo lại nhìn nhìn anh, không nhịn được mở miệng hỏi lại: "Mèo cũng phải dạy dỗ sao?"
"Đương nhiên rồi." Lục Cảnh Hành gật đầu, rồi chân thành nói: "Không dạy dỗ, làm sao có thể ngoan ngoãn được?"
Vì thế, với mục đích giúp cho Giọng Gió sớm ngày thoát khỏi tình trạng không có phẩm đức, gặp người liền giở thói xấu cào cắn, hàng ngày ngoại trừ đi kiểm tra sức khỏe cho nó, Lục Cảnh Hành còn lên thêm một chương trình học mới toanh.
Giáo dục miêu đức.
Nói là dạy dỗ, kỳ thật chuyện anh làm chỉ là cầm túi đồ ăn cho mèo cùng một cây thước kẻ, đánh nó một cái, liền cho một quả táo.
Lại ví dụ như…
Đầu tiên, Lục Cảnh Hành sẽ cầm cây thước kẻ dài hơn một mét, chọc tới, nhưng đầu thước còn chưa kịp chạm vào, Giọng Gió sẽ bổ nhào tới cắn.
Lục Cảnh Hành cũng không tức giận, anh lại chậm rãi, dịu dàng nhẹ nhàng dùng cây thước nọ trượt trên người nó, như đang vuốt ve.
Lúc đầu, quá trình này cũng không được thuận lợi cho lắm.
Bởi vì ngay cả khi Giọng Gió đã mệt lả, nhưng chỉ cần cái thước kẻ nọ lướt tới, nó vẫn sẽ nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.
“Tính tình nó quá hoang dã.” Dương Bội cảm thấy có chút khó khăn: “Muốn thuần hóa nó, có chút khó khăn nha.”
Những con mèo bình thường sẽ không có địch ý với con người, cho nên thuần hóa chúng nó rất dễ, nhưng Giọng Gió lại khác, nó đã từng chịu quá nhiều tổn thương, cho nên luôn có cảm giác phòng bị đối với con người.
Kể cả khi mang tới cho nó ăn nhiều túi đồ ăn mèo, nhiều món đồ hộp hơn nữa, nhưng chỉ cần thoáng có bóng người tới gần, là ngay cả đồ hộp nó cũng không chịu ăn, ngược lại, ánh mắt nó sẽ nhìn chằm chằm về phía con người kia.
Hiển nhiên, với nó, đối phương còn quan trọng hơn cả đồ ăn bên dưới.
Có thể tưởng tượng được, việc này khó khăn tới cỡ nào.
“Không thành vấn đề.” Lục Cảnh Hành nhìn chằm chằm vào con mèo trong l*иg, mỉm cười nói: “Tôi có rất nhiều thời gian.”
Để chậm rãi “ninh nhừ” nó.
Lục Cảnh Hành vô cùng có kiên nhẫn, không cảm thấy một chút xíu mệt mỏi nào.
Ban đầu cái thước kẻ trong tay anh dài hơn một mét, nhưng dần dần nó đã bắt đầu ngắn hơn.
Ở thời điểm, cái thước kẻ nọ được rút ngắn xuống còn hai mươi cm, kỳ thật trong lòng Lục Cảnh Hành cũng có chút bồn chồn, lo lắng.
Dù sao với khoảng cách này, nếu đeo găng tay chuyên nghiệp, thì những gì anh dạy dỗ Giọng Gió đều sẽ mất hết tác dụng.
Nhưng nếu anh không đeo, lại rất dễ bị thương.
Cuối cùng, Lục Cảnh Hành vẫn quyết định không đeo.
Một tay anh dạy dỗ, từng bước từng bước mới đạt được thành quả ngày hôm nay, anh không muốn chú mèo nhỏ kia bị chiếc bao tay ấy dọa cho trở về với bản tính như lúc đầu.
“Không được gây chuyện, đừng phụ lòng tín nhiệm của tao dành cho mày.” Lục Cảnh Hành hạ thấp giọng, chậm rãi đưa tay ra.