Chương 22: Quán Café Mèo Mở Cửa!

Trong quãng thời gian bận rộn này, ngoài việc học trên APP, Lục Cảnh Hành còn dành chút thời gian, làm thêm một ca nữa, đó là thiết kế tờ rơi: “Ngày mai tôi sẽ đi in nó ra. Đến lúc ấy, chúng ta cần tuyển vài nhân viên làm việc theo giờ, cho bọn họ đứng trước cửa tiểu khu lân cận phát cho mọi người.”

“Kỳ thật, anh có thể tìm chủ nhân của Hoan Hoan tới giúp.” Quý Linh suy nghĩ một chút, liền đề nghị: “Dù sao anh ấy cũng quen thuộc với bên này, hoặc chúng ta cũng có thể tuyển thêm mấy sinh viên đại học.”

Rất nhiều sinh viên đại học đều muốn tìm công việc partime. Lần này bọn họ nhờ những người ấy tới hỗ trợ thì về sau, nếu quán cafe mèo nổi tiếng hơn rồi, công việc của mấy người bọn họ bận quá, cũng có thể tìm nhóm sinh viên kia tới.

Lục Cảnh Hành cảm thấy đề nghị này khá ổn, anh lập tức gật gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”

“À đúng rồi.” Quý Linh dẫn anh đi xem sofa: “Tôi đã làm xong ghế sofa rồi! Anh mau tới xem đi!”

Để phù hợp với tông màu của quán cafe mèo, cô ấy đã dùng vải địa kỹ thuật [1] có màu xám nhạt, việc cắt vải có chút khó khăn, nhưng may mắn là máy may đủ mạnh, đường chỉ thực sự rất chắc chắn.

[1] : Vải địa kỹ thuật là tấm vải có tính thấm, khi sử dụng lót trong đất nó có khả năng phân cách, lọc, bảo vệ, gia cường và thoát nước. Loại vải này thường được sản xuất từ polypropylene hoặc polyester và được sử dụng nhiều trong các ngành kĩ thuật như thủy lợi, giao thông, môi trường.

Hiện tại, sau khi phủ tấm vải nọ lên sofa, những nơi bị rách lúc đầu đều được che đi.

Lục Cảnh Hành thử kéo kéo một cái, mới phát hiện lớp bọc này được Quý Linh may rất chắc chắn.

“Loại vải này khá bền, sẽ không dễ bị lũ mèo nhỏ cào hỏng.” Quý Linh chỉ vào khe hở, cười nói: “Tôi còn làm dây buộc ở phía dưới, tấm phủ này đã được cố định rồi, sẽ không bị kéo ra đâu.”

“Rất tốt!” Lục Cảnh Hành rất tán thưởng thành quả của cô ấy, không tiếc lời khen ngợi: “Thật sự rất tốt! Tôi có cảm giác như chúng ta vừa có một chiếc sofa mới vậy!”

Nếu không nói, ai mà biết được nó chính là một chiếc sofa cũ đang chuẩn bị vứt đi chứ?



Sau đó, ba người bọn họ hợp lực khiêng chiếc sofa kia vào trong quán cafe mèo, Dương Bội cũng lau sạch các ngăn tủ rồi.

Những món đồ chơi đều được bố trí ngay ngắn, bệnh viện thú cưng bên trái lập tức trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.

“Ừm, thật không tồi.” Lục Cảnh Hành gật gật đầu, chợt thở dài một hơi: “Mọi việc đều đã chuẩn bị xong, giờ chúng ta chỉ thiếu gió đông thôi.”

Bắt đầu từ ngày mai, quán cafe mèo của anh sẽ chính thức mở cửa!

Quả nhiên vào ngày hôm sau, có một vài bạn sinh viên đại học tới tiệm, tất cả đều đến xin việc làm partime.

Lục Cảnh Hành nhanh chóng đưa tờ rơi cho bọn họ, công việc này sẽ được tính phí theo giờ.

Ừm… phải nói rằng loại phương thức tuyên truyền này, vẫn còn khá hiệu quả.

Ngay khi nhóm sinh viên vừa triển khai công tác, một số cư dân gần đó đã vội vã chạy đến xem.

Tuy nhiên, thứ mà bọn họ quan tâm nhiều hơn, vẫn là quán cafe mèo kia trông như thế nào.

“Ôi chao? Sờ mèo một chút cũng phải trả tiền ư?”

“Trông nơi này khá sạch sẽ, nhưng tôi vẫn có cảm giác khi mình đi vào, lông mèo sẽ dính đầy lên người.”

“Con dâu nhà tôi cũng thích nuôi thứ quỷ này, không biết chúng nó có cái gì hay ho mà nuôi nữa?”



“Oa, thật thích! Cảm giác thật ấm áp!”

“Hôm nay có giảm giá, hay chúng ta cùng đi xem?”

Cũng có mấy bà mẹ dắt con tới gần, muốn vào xem một chút.

Dù sao giá cũng không đắt, nếu để các bé chơi ở đây một ngày, vẫn rất xứng đáng.

Tuy nhiên, trong quán lại có giới hạn độ tuổi.

Quán café mèo không tiếp đãi các bé dưới 16 tuổi.

Quý Linh cười tủm tỉm tặng mỗi bé một viên kẹo, rồi kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì ở trong này có rất nhiều chó mèo, dễ làm người khác bị thương. Nếu các bảo bối thích, có thể đến cửa tiệm của bọn chị ở bên cạnh xem một chút, sờ một chút, đương nhiên không tính phí đâu.”

Để tránh những rắc rối không có khả năng xảy ra, bọn họ nhất thiết phải lựa chọn phương thức sàng lọc như vậy.

Bởi vì khuôn mặt tươi cười của Quý Linh thực sự gây hảo cảm cho mọi người, nên mẹ của các bé ấy cũng không so đo. Chị ta suy nghĩ một chút, liền cảm thấy cô nói rất có lý, vì vậy nhanh chóng dẫn em bé nhà mình tới bên ngoài cửa kính nhìn nhìn một lát, mới vui vẻ nhận viên kẹo rời đi.

Lục Cảnh Hành âm thầm gật gật đầu, anh cảm thấy cô gái này thật sự rất thông minh!

Vậy là cả một buổi sáng, cũng chỉ có đám đông đứng xung quanh bên ngoài quan sát bên trong, chứ không ai chịu bỏ tiền để vào chơi cả.

Vốn dĩ mấy người Lục Cảnh Hành đã cho rằng, cả ngày hôm đó vẫn sẽ tiếp diễn như vậy, và bọn họ còn muốn làm qua loa cho xong việc cơ, thực sự không nghĩ tới, vừa qua buổi chiều, đột nhiên có một nhóm người xuất hiện.