Chương 17: Mua Đồ Cũ!

Quý Linh vừa thấy anh, lập tức cười tủm tỉm, đi ra chào đón: "Anh Lục! Đến đây đến đây, tôi cho anh xem một bất ngờ!"

Cô vội vàng kéo Lục Cảnh Hành vào, mở cánh cửa cạnh sườn ra.

Lúc buổi sáng, căn phòng bên này còn đầy tro bụi, đồ đạc bên trong bừa bộn thành một đống, vậy mà tới bây giờ, toàn bộ bên trong đã được lau chùi sạch sẽ cả rồi, thậm chí mặt đất còn sạch đến nỗi có thể soi gương...

"Oa, được đó!" Lục Cảnh Hành cẩn thận đi lên, anh sợ làm bẩn khung cảnh sạch sẽ này.

"Anh Dương đã tháo giá gỗ bên trong ra rồi!" Quý Linh dẫn anh đi xem.

Dương Bội nghe vậy, lập tức thò nửa cái đầu từ bên trong ra ngoài, cười hì hì nói: "Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này có chút khó, nhưng hai người chúng tôi cũng sắp làm xong rồi."

Cậu ấy lại quét dọn một lượt, sau đó dùng khăn lau sạch từng chút một.

Ban đầu khi Lục Cảnh Hành trông thấy cái giá gỗ mục nát bên trong, anh còn đang cân nhắc, không biết nên làm gì với nó, thứ này rất khó di chuyển, có khi bọn họ còn phải nhấc lên cao mới đưa ra ngoài được.

Ai ngờ đâu Dương Bội lại trực tiếp tháo nó ra, rồi chuyển từng phần ra ngoài, bây giờ cái giá nọ đã được cọ rửa sạch sẽ và phơi nắng ở bên ngoài rồi.

"Được đó được đó, vất vả cho hai người rồi!" Lục Cảnh Hành rất hài lòng với công tác của hai người bọn họ. Anh cũng chia sẻ một chút tiến độ của mình cho hai người ấy nghe: "Giấy tờ đã làm xong rồi, hai ngày nữa tôi đi lấy là được."

Bởi vì chủ cũ bỏ trốn, nên trong quá trình Lục Cảnh Hành đi xử lý giấy tờ, cũng xảy ra một vài khúc mắc nhỏ.

May mắn là kết quả đều tốt.

Suy cho cùng, cửa tiệm này cũng là của anh, anh còn là người địa phương nên không bị người ta gây khó dễ.



Sau khi xử lý sạch sẽ không gian bên trong, việc của bọn họ là đi sắm sửa các loại đồ dùng trang trí. Ây cha, lại là một khoản chi phí lớn nữa.

"Thật ra tôi cảm thấy, chúng ta cũng không nhất thiết phải mua mới tất cả..." Quý Linh nghĩ một chút, rồi khá chần chờ nói: "Trong những hội nhóm mà tôi từng tham gia kia, có người đã đóng cửa tiệm thú cưng, muốn rao bán những đồ dùng bên trong cửa tiệm, tôi cảm thấy chúng ta có thể sử dụng được..."

Nói thật, cô ấy phải đắn đo khá lâu mới quyết định nói ra chuyện này, bởi vì có rất nhiều ông chủ không muốn mua lại đồ đạc trong cửa tiệm đã bị đóng cửa, bọn họ coi đó là điềm xấu.

Lục Cảnh Hành cảm thấy chuyện này không có việc gì, ngược lại, hai mắt anh sáng lên: "Ở đâu? Bây giờ chúng ta lái xe đến đó nhìn xem nhé?"

Đã nói là làm, hai người bọn họ để Dương Bội ở lại trông nhà, Lục Cảnh Hành nhanh chóng lái xe đi.

Lúc hai người đến nơi, ông chủ cửa hàng nọ đang dọn đồ đạc, trong lòng vô cùng buồn bực, có mấy cái l*иg lúc mới mua rất đắt, bây giờ căn bản chẳng ai thèm.

Ngay lúc đầu ông ấy to như cái đấu… vừa vặn hai người Lục Cảnh Hành đến nơi!

Phải nói là ông chủ nọ phấn khích muốn nhảy dựng lên: "Thật tốt quá, nếu các cậu chuyển hết toàn bộ, tôi sẽ giảm giá cho!"

Thật ra cửa hàng này của gã làm ăn cũng được, ở gần đó cũng có nhiều khách quen.

Nhưng chủ cho thuê cứ liên tục tăng giá, tháng này lại tăng thêm một nghìn...

"Ai, không làm tiếp được nữa." Ông chủ bất đắc dĩ thở dài nói: "Lợi nhuận của tôi cũng không cao, bởi vì còn phải thuê thêm mấy người phụ giúp. Vậy mà nghe ông ta nói, tới cuối năm còn muốn tăng giá thuê nữa… Hai người nghĩ xem, vậy thì tôi còn kinh doanh kiểu gì? Phải nghỉ thôi, có tiếp tục làm thêm nữa, cũng là làm công cho ông ta!"

Ông chủ nọ nghe nói đám Lục Cảnh Hành có cửa hiệu mặt tiền của riêng mình, trong lòng vô cùng hâm mộ, nói: "Vậy là tốt hơn nhiều rồi, phí tổn sẽ rất thấp."



Lục Cảnh Hành đưa cho gã điếu thuốc, lại an ủi vài câu.

Hai người ngồi một bên nói chuyện phiếm, còn Quý Linh đi vào bên trong lựa chọn đồ.

"Ừm, cái bồn này không tồi, có thể dùng được... Cái l*иg này rất tốt, cái l*иg hàng không này cũng rất tuyệt..."

(L*иg hàng không: loại l*иg dùng để vận chuyển chó mèo trên máy bay.)

Vậy là cô ấy nhét đầy cả một xe.

Thậm chí Quý Linh còn tháo chiếc l*иg ra, xếp thành từng chồng một, như vậy sẽ không tốn nhiều diện tích.

Lục Cảnh Hành có chút dở khóc dở cười, anh ném cho cô ấy một ánh mắt mang đầy ẩn ý: Cô xác định là chúng ta cần nhiều như vậy sao?

Quý Linh dùng sức gật đầu: Cần!

Ông chủ vừa quay đầu lại, lập tức sững sờ: Hay thật đấy, cả tiệm sắp trống không rồi!

Nhưng gã cũng không tức giận, còn vui tươi hớn hở nói: "Vừa lúc, tôi đang nghĩ, nếu ném chúng đi, trong lòng sẽ rất tiếc, hai người có thể dùng được là tốt nhất."

Gã cũng không nói giá cao, chỉ báo giá tám trăm tệ.

Lúc Lục Cảnh Hành chuẩn bị trả tiền, ông chủ lại chỉ sag bên cạnh nói: "Hai người có cần cái tủ này không? Nếu hai người cần, tôi sẽ tính rẻ cho, còn gọi xe đưa nó đến cửa tiệm cho hai người."

Trong lòng thầm nghĩ, dù gã phải ném nó đi cũng không muốn để lại làm lợi cho chủ nhà này!