Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Đầu Từ Tiệm Thú Cưng

Chương 13: Khó Khăn!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đương nhiên trong lúc học hành say mê, anh vẫn không quên chú ý tới tài khoản bên kia, mặc dù anh chỉ đọc lướt qua những bình luận bên dưới, nhưng tất cả nội dung trên đó, anh đều xem hết.

Nhất là khi thấy số liệu tăng vọt, trong lòng Lục Cảnh Hành cũng vô cùng vui vẻ: “Chỉ với một cái video này, ta đoán chừng sẽ có hơn bảy ngàn chảy vào tài khoản!”

Càng nghĩ, càng đọc, trong lòng Lục Cảnh Hành càng thêm vui sướиɠ: “Nếu thường xuyên quay một số video như vậy, để tài khoản hot dần lên, trong tiệm lại có thêm vài mối làm ăn mới…”

Ai nha, chờ đến ngày hôm đó, có phải cuộc sống sẽ khá giả lên không?

Hiện giờ đã có Dương Bội, Lục Cảnh Hành cũng không cần một mực ở lại trong tiệm nữa. Anh muốn ra ngoài làm việc, nhưng đương nhiên chiếc cameras chuyên biệt trong tiệm vẫn luôn được mở.

Trước khi rời đi, anh dặn dò hai nhân viên trong tiệm: “Tôi đi thu thập tài liệu sống, hai người ở lại trong tiệm, ai làm việc của người ấy, yên tâm, hậu kỳ cắt ghép biên tập tôi sẽ không để mặt hai người lên sóng đâu.”

Cả Quý Linh và Dương Bội đều không có ý kiến, thậm chí bọn họ còn âm thầm chú ý lượt xem video nữa cơ.

“Thật ra, tôi rất muốn lọt vào ống kính.” Dương Bội lật xem những bình luận kia, tỏ ra cực kỳ hâm mộ: “Lục ca thật lợi hại.”

“Ừm!” Quý Linh gật gật đầu, cả cô cũng rất bội phục: “Anh ấy thật sự lợi hại.”

Hai người bọn họ còn cùng nhau thảo luận về hình ảnh và nội dung trong video, Quý Linh bổ sung thêm cho cậu ấy một số nội dung không có trong video, Dương Bội nghe đặc biệt nghiêm túc.

Lục Cảnh Hành cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.



Bởi vì trong mấy ngày kế tiếp, anh phải chạy tới vài trường học, cố gắng tìm kiếm một nơi thích hợp cho hai đứa em nhỏ nhà mình.

Dù hiện giờ còn rất lâu mới đến tháng chín – mùa khai giảng, nhưng một số trường học đều tỏ vẻ trường bọn họ đã qua giai đoạn tìm hiểu nguồn học sinh và đăng ký danh sách rồi.

“Đã qua rồi?” Lục Cảnh Hành cũng không dám tin tưởng chuyện này.

Lúc trước, anh còn cảm thấy lời dì Lan nói có chút dọa người, sớm như vậy, dì đã bảo anh đi chuẩn bị, kết quả đúng là muộn mất rồi?

“Đúng vậy.” Trường học bên này cũng cho anh lời đề nghị: “Có thể tìm thêm các trường khác, hoặc là chờ một thời gian nữa, tuy một số học sinh sống ở đây, nhưng chưa chắn những em này sẽ đến học trường của chúng tôi.”

Đến lúc đó, danh ngạch bị gạch tên, hoặc người ta không trúng tuyển trong ba đợt đầu tiên, anh sẽ có cơ hội.

Lục Cảnh Hành cảm thấy từ trước đến nay, vận khí của mình luôn rất bình thường, bởi vậy, anh không dám đánh cuộc loại cơ hội nghe có vẻ viển vông này.

Nhưng nói đến những trường học khác, Lục Cảnh Hành lại không quá hài lòng, bởi vì chúng hoặc là quá xa, hoặc phải về nhà ăn cơm, hoặc chất lượng giảng dạy không tốt…

Trong số những trường học gần đây, đếm tới đếm lui cũng chỉ có trường này tốt hơn một chút…

Sau khi anh trở về, dì Lan cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: “Dì nghĩ, nếu không được, hay là chúng ta nghĩ biện pháp khác đi.”

Nghĩ biện pháp khác, coi như không phiền toái, chỉ cần đập tiền vào thôi.

Nhưng tiền thì…



Nghe đến đây, dượng anh im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu tán thành: “Cứ làm vậy đi. Hiện giờ cũng không còn cách nào khác, vì bọn trẻ thôi.”

Làm gì thì làm cũng không thể trì hoãn công việc của Cảnh Hành, càng không thể trì hoãn việc đọc sách của hai đứa trẻ.

Lục Cảnh Hành rũ mắt xuống, một chữ cũng không nói nên lời.

Vẫn luôn là như vậy, ba anh em bọn họ… luôn làm liên lụy tới dì Lan.

Ngày trước, anh thực tập ba tháng, mới được chuyển sang chính thức, hồi ấy tiền lương cũng không cao, cho nên trong hai năm vừa rồi, anh cũng không tích góp được bao nhiêu tiền.

Tới hiện giờ, anh đã trở về, nhưng lại mở cửa tiệm thú cưng, còn phải mời người về làm, mắt thấy sau này, chỗ nào cũng phải chi tiền…

“Không sao đâu.” Dì Lan vỗ vỗ vai anh, an ủi: “Thuyền cập bến ắt có chỗ đậu, con đừng lo lắng, ngày mai dì đi mời người ta ăn bữa cơm, hỏi một chút tình huống.”

Mẹ chồng dì Lan vẫn luôn ngồi một bên, sắc mặt có chút khó coi, nhất là khi nghe bà ấy nghe nói, lo lót chuyện này phải tốn rất nhiều tiền, lập tức mím môi, nhịn một thời gian dài, cuối cùng cũng không nhịn được: “Không được, chỉ là đi học thôi mà, học trường nào mà chả thành tài, tại sao cứ phải vào trường này? Đã vậy, muốn vào học còn phải tiêu tiền, chẳng phải là lãng phí tiền lung tung hay sao?”

Số tiền kia… là vợ chồng bọn họ tích góp để chuẩn bị có con đó.

Kỳ thực, bà lão ấy cũng không phải người thích gây rối. Bà nói xong, lại thở dài: “Nếu muốn lo chuyện này, mà chỉ cần hai, ba ngàn, ta sẽ không nói làm gì. Nhưng nhiều hơn nữa, ta sẽ không đồng ý.”

Bà ấy nói xong lại nhìn về phía Lục Cảnh Hành, vẻ mặt đầy thương xót: “Cảnh Hành à, bà biết cháu khó khăn, nhưng cháu phải biết, dượng của cháu cũng không dễ dàng gì...”
« Chương TrướcChương Tiếp »