Mãi cho đến khi Quý Linh tan tầm, anh mới về nhà dì Lan ăn cơm.
"Đúng rồi." Quý Linh đã đi rồi, lại quay về, còn ló nửa người vào cửa, dặn dò: "Sáng mai, chúng ta đã hẹn bác sĩ thú y Dương Bội đến phỏng vấn. Anh nhớ kỹ, thời gian là chín giờ đó!”
Lục Cảnh Hành thoáng suy nghĩ về cuộc phỏng vấn ngày mai, trong lòng thực sự có chút chờ mong.
Anh đã xem qua sơ yếu lý lịch của Dương Bội, cảm thấy đối phương khá ổn.
Thoạt nhìn chàng trai này rất sáng sủa, hoạt bát, liếc mắt một cái liền biết, cậu ấy vừa tốt nghiệp không lâu, trong ánh mắt còn mang theo một chút trong veo, ngu dại.
Tới ngày hôm sau gặp mặt, quả nhiên là như vậy.
Dương Bội đi phỏng vấn, chỉ biết hỏi gì đáp lấy, ngoài ra không nói thêm lời nào. Suốt cả quá trình, chàng trai này chỉ biết mỉm cười, khoe hàm răng trắng nõn, hiền lành đến đáng yêu.
Lục Cảnh Hành trầm ngâm một lát, rồi có chút chần chừ nói: “Bởi vì chúng tôi vừa mới bắt đầu, nên tiền lương sẽ không được cao…”
Quý Linh được ba nghìn hai, Dương Bội là bác sĩ thú y, cũng không cao hơn được bao nhiêu, chỉ chừng bốn nghìn tệ.
“Ôi không sao, có thể ạ.” Dương Bội gãi gãi cái đầu húi cua, cười hì hì, nói: “Em chỉ muốn tích lũy kinh nghiệm trước…”
Ở trường có học được nhiều hơn nữa, cũng không thực sự có hiệu quả bằng chân chính bắt tay vào làm.
Một số kiến thức chỉ vẻn vẹn là mặt ngoài, không hẳn đã là toàn bộ, cho nên cậu ấy thực sự rất nóng vội muốn để cho bản thân được tiếp xúc với càng nhiều ví dụ thực tế càng tốt!
Lục Cảnh Hành gật gật đầu, lại để cho cậu ấy đi thao tác một chút máy móc trong cửa hàng.
Sau khi anh xác định cậu ấy có biết tất cả những loại máy móc ở đây, còn thao tác khá thuần thục, trong lòng cảm thấy chàng trai này khá phù hợp với yêu cầu của mình: “Ừm, cứ như vậy đi, bao giờ thì cậu có thể đi làm?”
“Em lúc nào cũng được!” Dương Bội thẳng lưng, vui mừng nói.
Lục Cảnh Hành nhìn ngày tháng một chút, rồi nở nụ cười: “Hôm nay là chủ nhật, nếu không ngày mai cậu bắt đầu đi làm nhé!”
Vừa lúc, anh cũng phải dành ra một chút thời gian rảnh rỗi, đi tìm trường học, chờ đến học kỳ tiếp theo, hai đứa trẻ nhà anh cần lên tiểu học rồi.
Anh muốn tìm một ngôi trường không quá xa, thuận tiện cho việc đưa đón, mà tốt nhất giữa trưa, hai đứa có thể ăn tại trường.
Hơn nữa, trường học này cũng không thể quá kém được…
Anh yêu cầu khá nhiều điều kiện, bởi vậy khi tổng hợp chúng lại với nhau, mới phát hiện ra rằng, đi tìm một ngôi trường đúng như mong muốn của mình, hơi bị khó khăn. Hơn nữa, dù tìm được nơi thích hợp rồi, hai đứa nhỏ nhà anh cũng không nhất định có thể vào học.
Lục Cảnh Hành cân nhắc một hồi, sau đó mới tháo máy quay phim đã được lắp từ trước xuống, bắt đầu chỉnh sửa lại đoạn phim đã quay chụp, cố gắng hết sức tránh để gương mặt chính diện của nhân viên cửa tiệm lọt vào ống kính.
Toàn bộ quá trình này, nhân vật chính đều là Hoan Hoan.
Khi vừa mới đến, nhìn chú chó nhỏ đáng thương ấy thảm hại vô cùng, rồi khi được tắm rửa sạch sẽ, được quay trở lại trong vòng tay của chủ nhân, cả người Hoan Hoan bừng sáng lên, đã quay về với hình tượng một em thú cưng cực kỳ đáng yêu, chẳng còn sót lại một chút thảm hại nào nữa.
Thân mình nó tròn vo, gương mặt thật thà chất phác, ngoan ngoãn đeo vòng Elizabeth, thực sự có thể lay động trái tim của bất cứ người nào trông thấy.
Quả nhiên là vậy, bởi vì ngay sau khi video này được đăng lên, liền nhận được rất nhiều lượt like và tung xu.
Thậm chí tài khoản của Lục Cảnh Hành cũng tăng thêm được không ít người hâm mộ.
Lúc đầu, video này chỉ có mấy chục, mấy trăm lượt xem, về sau, nó nhanh chóng được đẩy lên trang đầu, khiến cho lượt xem video lập tức tăng vọt.
Bình luận trên màn hình nhiều đếm không xuể.
Bình thường, mỗi khi một video lên sóng, Lục Cảnh Hành đều chăm chỉ phản hồi lại những bình luận của mọi người, nhưng thực sự là lần này nhiều quá, anh cũng chỉ có thể chọn một vài câu hỏi để trả lời ngắn gọn mà thôi.
- Chủ kênh UP video thật hay, thật thiện lương!
- Ôi, ngay cả vật nuôi còn như vậy, thì những con mèo, con chó lang thang sẽ còn thảm hại đến mức nào đây?
- Còn có loại biếи ŧɦái này? Thật sự xuống tay được?
Một số người bình luận với cõi lòng đầy căm phẫn, nhưng phần lớn mọi người đều tỏ lòng khen ngợi hành vi cứu trợ của Lục Cảnh Hành.
Nhất là những thủ pháp xử lý vết thương của Lục Cảnh Hành, rất nhiều người đều khen anh khá chuyên nghiệp.
Lục Cảnh Hành nhìn thấy những bình luận này, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Hôm nay, ở thời điểm Dương Bội đến vận hành máy móc, anh cũng đặc biệt đứng bên cạnh nhìn.
Quả thật, thao tác cơ bản của anh so với cậu ấy cũng không khác biệt nhiều lắm. Thậm chí, có vài dụng cụ Dương Bội cũng không biết sử dụng ra làm sao, mà anh lại biết cách dùng.
Kiểm nghiệm được một chút thành tựu bước đầu, Lục Cảnh Hành nhanh chóng ấn vào biểu tượng APP, bắt đầu học càng thêm hăng say.