Chương 8: Ra biển bắt hải sản (2)

“… Thật sự không ngờ tới, giờ phút này tôi lại ngồi đây xem người ta livestream bắt hải sản.”

Ừmmm… Cảm giác rất mâu thuẫn.

Thậm chí, Trịnh Diêu còn bắt được một con cua to bự từ trong khe hở của tảng đá ngầm.

“Phụt ——” Đạo diễn vừa mới ngủ dậy, còn đang bận đánh răng, suýt chút nữa sặc một ngụm nước.

“Gian lận, nhất định là gian lận đúng không?!”

“Tổ tiết mục chó má dám nói đây là tả thực? Đây sao có thể là tả thực!”

Đạo diễn oan ức muốn chết.

Trong nháy mắt đó, ông thực sự hoài nghi có phải có người âm thầm trợ giúp cô ta hay không.

Nhưng sao có thể có chuyện này được? Tất cả mọi người đều cách xa hòn đảo này ít nhất hai mươi mét!

Sau khi ngủ dậy, đạo diễn cảm thấy có khổ không nói nên lời.

Mặc kệ cư dân mạng mắng chửi hăng say đến thế nào, nhưng hiệu quả chình ình ra đó, lượt xem càng lúc càng tăng.

Ngay lúc cao trào khi mọi người đang xem đến mê mẩn, Trịnh Diêu bỗng nhiên dừng lại, sau đó cầm chiến lợi phẩm rồi… đi mất.

Loại cảm giác đang thoải mái thì bỗng dưng bị cắt ngang, phải trải qua rồi mới biết khó chịu đến thế nào.

“…… Sao cô không bắt tiếp đi!!!”

“Tôi vừa thấy một con cua chui vào khe đá, cô chỉ cần tuỳ tiện sờ một chút là có thể bắt nó ra mà?”

Cho dù không phải là đồ của mình, nhưng chứng kiến nó bị lãng phí vứt bỏ, cảm giác đau lòng như ruột gan đứt từng khúc.

Anh hùng bàn phím đang chiến đấu hăng say.

Đặc biệt là khi thấy Trịnh Diêu từ bỏ một đống hải sản tươi ngon như vậy chỉ để nhặt một cục đá, cư dân mạng càng phẫn nộ đến không nói nên lời.

Cục đá có gì hay ho? Mò cua bắt ốc không phải hay hơn sao?

“Khoan đã, hình như có gì đó sai sai.”

“Hình như tôi bị ảo giác, tôi vừa mới thấy một cục đá biến mất?”

“Có mù hay không! Rõ ràng là nước biển dâng lên nên đã nhấn chìm cục đá!”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, từng đợt sóng đánh vào bờ, cơn sóng mạnh đến mức khiến cho tảng đá ngầm bên cạnh bị vỡ nát.

Đá vụn xoay tròn trong xoáy nước, cuối cùng chìm nghỉm mất tăm.

Không dám tưởng tượng nếu đó là người thì tình cảnh sẽ như thế nào.

Phần bình luận trên livestream bỗng yên tĩnh đến lạ thường.

Một lúc lâu sau, có người mới gượng gạo lên tiếng: “Ha ha… Đùa thôi đúng không……”

Ừm, là trùng hợp.

Chắc chắn là trùng hợp!

*

Mới đầu, Trình Tiêu không đánh giá cao hành động của Trịnh Diêu.

Ra biển bắt hải sản, nói thì dễ nhưng làm thì khó.

Ngay cả ngư dân đầy kinh nghiệm cũng có lúc trắng tay đói bụng, càng đừng nói là một tay mơ như Trịnh Tú.

Mãi cho đến khi cậu thấy cô gái trên màn hình nhặt đủ loại ốc biển nhẹ nhàng như đang đi thu gom rác, thậm chí còn bắt được cua, Trình Tiêu mới phát hiện mình sai quá sai.

…… Chẳng lẽ là ký ức của cậu có vấn đề?

Lúc được mẹ dẫn đi du lịch khi còn nhỏ, cậu nhớ rõ ràng chuyện mò cua bắt ốc trên biển là rất khó.

Trình Tiêu đặt di động xuống, trầm tư một lúc lâu sau rồi mới xốc lại tinh thần.

“Hả? Cậu muốn đi đâu vậy?” Trong lúc đang đánh răng, Hứa Vi hoảng sợ khi chứng kiến đồng đội của mình khua tay múa chân chạy như điên về phía bãi biển, dáng vẻ hưng phấn như chuẩn bị đi nhặt vàng.

Nửa tiếng sau, chờ Hứa Vi đuổi theo ra biển, đập vào mắt là hình ảnh Trình Tiêu hồn xiêu phách lạc xách một chiếc thùng rỗng đứng như tượng tạc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Không thể nào… Không thể như vậy được……”

Ngay cả Trịnh Tú cũng có thể, vậy sao tới lượt cậu thì lại không thể?

Trình Tiêu khϊếp sợ mà phát hiện ra rằng, đừng nói là bắt hải sản, ngay cả những lỗ cát do ốc biển để lại cậu cũng không nhìn thấy.

Rõ ràng trên màn hình chiếu rành rành như vậy……

Hứa Vi nhìn Trình Tiêu rồi lại nhìn chiếc thùng rỗng trong tay cậu, hỏi: “Cậu tới đây để… rót thêm nước à?”

Khuôn mặt của Trình Tiêu ngay lập tức tối sầm xuống.

Khán giả xem livestream đồng loạt cười “Ha ha ha” không ngớt.

Lăn lộn suốt hơn một tiếng, cuối cùng, hai người mới nhặt được vài con hàu sống và một ít nghêu sò trên bãi biển. So sánh với Trịnh Diêu mà nói thì thật sự ít ỏi đến đáng thương. Đúng là không có so sánh thì không có đau thương.

Trình Tiêu càng nghĩ càng thấy bực mình, cuối cùng không nhịn được mà lại lấy điện thoại mở livestream xem Trịnh Diêu.

Lại phát hiện người cách vách đang… Chặt cây???

“Cô ta lấy đâu ra rìu…” Trình Tiêu nhíu mày, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy đó không phải rìu mà chỉ là cục đá được cột vào một cái gậy gỗ nhỏ.

Không thể không nói, chiếc rìu thủ công này nhìn giản dị là vậy nhưng lại cực kỳ sắc bén, chỉ ngắn ngủi vài phút mà thân cây to bằng bắp chân đã ngã xuống.

Trịnh Diêu bèn kéo thân cây, vận chuyển gỗ đến phía sau một tảng đá lớn ước chừng 3 mét.

Dựa vào hướng gió, nơi này cản gió, lại có tảng đá lớn che chắn, sẽ không bị gió thổi bay.

Trình Tiêu nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng mới nhận ra: “Mẹ tôi ơi, cô ta đang muốn xây nhà à?”

Hứa Vi không nhịn được tò mò mà nhìn qua: “Cho tôi xem với, cho tôi xem với.”

Trình Tiêu đưa điện thoại di động qua, xoay điện thoại sang ngang để điều chỉnh màn hình rộng hơn, thuận miệng càm ràm: “Ngay cả một cái đinh cũng không có, sao mà cô ta……”

Còn chưa dứt lời đã nhìn thấy vẻ mặt kỳ quặc của Hứa Vi.

Trình Tiêu nhớ tới cảnh mình liên tiếp bị vả mặt ngày hôm qua, bỗng dưng lại không nói nên lời nào nữa.