Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Chương 156

« Chương Trước
“Cơ mà đạo diễn à, tôi khuyên ông đừng xem cái này. Có một kiểu người càng xem càng dễ hao phước, xem bừa không ổn đâu.”

Trịnh Diêu từ từ mở miệng: “Tôi thấy tướng mặt ông lận đận nhưng tới tuổi trung niên cuộc đời ông sẽ khá hơn, già cả là lúc ông đạt đại vận. Cung tử tức khá tốt, chứng tỏ con gái ông là người không chịu thua kém, ông cố gắng đào tạo, sau này cô ấy nhất định sẽ trở thành rồng phượng trong nhân gian. Xem ra cái “Không thuận lợi” trong lời ông chỉ yếu tố tâm lý thôi.”

“Trong tiềm thức ông đang cảm thấy cuộc đời mình không thuận lợi, nhưng thực tế lại chứng minh điều ngược lại.”

Đạo diễn sững người, ông tỏ ra ngượng ngùng.

Cũng đúng, năm nay ông đã hơn bốn mươi rồi. Ông đã sớm thành danh nhờ các chương trình giải trí. Khi danh lợi song toàn, cái ông gọi là không thuận lợi thực chất chỉ là phiền não mình tự nghĩ ra thôi.

Nghe Trịnh Diêu nói vậy, đạo diễn đột nhiên tỉnh ngộ.

Ngay sau đó, ông bỗng chú ý tới một điều khác: “Cô vừa nói con gái tôi không chịu thua kém…? Nhưng tôi chỉ có một đứa con trai thôi, không có con —”

“Khoan, tức là trong mệnh số của tôi tôi sẽ có một đứa con gái???”

Trịnh Diêu gật đầu: “Nếu tôi bói không sai, chừng hai năm nữa ông sẽ có tin mừng.”

Đạo diễn vui mừng, tay chân khua loạn xạ.

Lần đầu ông thấy tốn 400 nghìn tệ lại đáng giá như thế!

Giang Lương đứng một bên cũng thấy hứng thú, suy cho cùng đây cũng là lần đầu tiên anh được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.

Giả sử họ đang bày sạp ngoài trời, Giang Lương nhất định sẽ cho rằng đây hình thức là mê tín dị đoan sót lại từ thời phong kiến, bắt kẻ nọ lại cho xong việc.

Nhưng mới nãy anh đã được tận mắt chứng kiến, trong thâm tâm anh cũng thấy tin thêm mấy phần.

Thấy Giang Lương cũng rục rịch, không chờ anh mở lời, Trịnh Diêu đã tạt thẳng một xô nước lạnh lên đầu anh: “Anh khác với ông ấy. Cung tật ách của anh vắt ngang, tuy xuất thân giàu có nhưng xung khắc nên số chết yếu mất sớm.”

Phòng điều khiển lạnh ngắt như tờ.

Nụ cười của Giang Lương sượng cứng.

“Cái gì…”

Đạo diễn chủ động hỏi thay Giang Lương: “Cô có cách phá giải không?”

“Ca dao tục ngữ có câu, đổi nghề như đầu thai lần nữa. Bây giờ anh nghỉ làm cảnh sát, có khi tránh được kiếp này đấy.” Trịnh Diêu nhún vai: “Tôi chỉ giúp anh được đến đây thôi.”

“Chương trình sắp kết thúc rồi, tôi đi quay nốt đoạn cuối đây.”

Nói xong, dưới cái nhìn soi mói của hai người, Trịnh Diêu chậm rãi rời đi.

Một lúc lâu sau, Giang Lương đứng đó hít một hơi dài.

Là giả đúng không, anh mới đắc tội cô có mấy lần thôi, cô quá tàn nhẫn rồi…
« Chương Trước