Chương 13: Bạo hồng (2)

Vất vả lắm mới chờ đến lúc bình minh, trên mặt Trình Tiêu và Hứa Vi xuất hiện quầng thâm mắt vô cùng rõ ràng, dáng vẻ rũ rượi sau khi trải qua sự tàn phá của cuồng phong bão táp.

Sợ hãi run bần bật, tựa như những chú gà con đáng thương.

Mãi một lúc mới sực tỉnh lại, hai người vội vã tìm kiếm vật dụng xung quanh, nhưng hiển nhiên, Trình Tiêu và Hứa Vi đều phải thất vọng.

Túp lều đã bị gió cuốn bay đi, thức ăn đóng hộp bị thổi bay lung tung, cuối cùng chỉ tìm được 5-6 hộp, số còn lại không biết tung tích.

Thùng đựng nước ngọt bị gió thổi ngã, vỡ tan tành, nước bên trong chẳng còn thừa bao nhiêu. Nhìn đến cảnh tượng này, tim Trình Tiêu và Hứa Vi đau như bị đao cắt.

Chỉ có mất đi rồi mới biết trân trọng, bọn họ giờ phút này đâu còn dáng vẻ lãng phí thản nhiên như lúc dùng nước uống để rửa tay?

Không có đồ ăn còn có thể chịu đựng được 5-6 ngày, nhưng nếu không có nước uống, cùng lắm chỉ có thể chịu đựng được 3 ngày.

Đặc biệt là thời tiết mùa hè oi bức như thế này, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều nước mới đảm bảo không bị mất nước đến kiệt sức. Không uống nước chắc chắn sẽ chết nhanh hơn.

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Trịnh Tú lúc đầu chẳng phải là cũng không có nước hay sao? Cô ấy có thể, chúng ta cũng có thể.” Trình Tiêu ra vẻ nhẹ nhàng nhún nhún vai, thoạt nhìn tràn ngập tự tin.

Nếu bỏ qua vẻ mặt miễn cưỡng của cậu ta, vậy thì càng đáng tin hơn.

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng cho dù là Trình Tiêu hay Hứa Vi đều xem Trịnh Diêu như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Nhìn xem Trịnh Diêu làm những gì, bọn họ cũng có thể học theo.

Mới đầu, Trình Tiêu còn có chút ngượng nghịu miễn cưỡng, nhưng dần dà, cậu cũng không còn ngại ngùng gì nữa.

Hai người chăm chú nhìn màn hình di động, trông chờ Trịnh Diêu tỉnh lại.

Ngủ ngon thật… Thật ngưỡng mộ…

7 giờ sáng, Trịnh Diêu chậm rãi mở mắt ra.

Như thói quen, cô luyện võ một tiếng đồng hồ, cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ đan điền.

Những dòng nước ấm mỏng manh truyền khắp toàn thân, đi từ gân cốt đến đan điền, lại từ đan điền truyền ra khắp người. Sức mạnh cuồn cuộn không ngừng, thân thể Trịnh Diêu dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tứ chi vốn dĩ cứng đờ, bây giờ cũng trở nên nhuần nhuyễn linh hoạt hơn.

Ví dụ như động tác gập bụng trước kia vốn dĩ có chút khó khăn, hiện tại đã có thể dễ dàng làm được.

Thân thể càng dẻo dai, sức mạnh và sức bền càng tốt, càng có lợi cho các hoạt động của Trịnh Diêu, nhất là khi cô đi làm nhiệm vụ ám sát.

“Cô ta đang làm gì vậy, sao vẫn ngồi yên ở đó?” Trịnh Diêu vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích khiến cho Trình Tiêu vô cùng sốt ruột lo lắng.

Hôm nay tìm những loại thực vật gì, sao cô không mau hành động đi!

Ngay lúc Trình Tiêu sốt ruột đến mức muốn quỳ xuống cầu xin Trịnh Diêu, cô rốt cuộc cũng có động tác.

Hai người đang vô cùng lo lắng mất kiên nhẫn cũng bị chấn động.

Sau cơn bão, rất nhiều sinh vật biển sẽ bị sóng đánh trôi dạt vào bờ.

Nếu không kịp thời quay về biển, sẽ nhanh chóng mắc cạn rồi đi đời nhà ma.

Chỉ cần kiên nhẫn một chút là có thể phát hiện.

Trịnh Diêu nhanh chóng tìm được một con mực đang mắc kẹt trong một mớ rong biển bị trôi dạt vào bờ.

Cô nhanh chóng túm lấy con mực, mổ bụng nó ra, sau đó treo lên hong gió. Sau đó, Trịnh Diêu tiếp tục tìm kiếm những con mồi khác.

Trình Tiêu và Hứa Vi cũng học theo, tuy quá trình khó khăn hơn, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì.

Cho dù chỉ là một con cá nhỏ bằng bàn tay cũng khiến cho họ kích động vô cùng.

“Nhìn xem, chẳng phải là rất đơn giản hay sao.” Trình Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Một chút cũng không khó.”

Hứa Vi cũng không biết nên nói gì cho phải.

Trịnh Diêu dùng một tiếng đồng hồ dạo quanh bãi biển, cuối cùng thu hoạch được 1 con cá, 1 con bạch tuộc, 1 con mực, cũng không tính là phong phú. Chưa kể là bạch tuộc đã mắc cạn trên biển suốt một đêm, đã hơi có mùi tanh.

Ở một nơi như thế này, lại trong tình cảnh này, Trịnh Diêu cũng không dám mạo hiểm ăn đồ như vậy.

Chẳng qua, hai người Trình Tiêu và Hứa Vi học theo phương pháp của cô, phát hiện không ít thứ tốt.