Chương 10: Phong cách (2)

Trình Tiêu lảng vảng xung quanh suốt cả buổi trưa, vất vả lắm mới nhặt được một trái dừa, bề ngoài nhìn vẫn ngon nghẻ nhưng bên trong đã hư thối, nước dừa bên trong chua lòm vàng khè.

Hại Trình Tiêu mất sức chín trâu hai hổ mới rửa sạch mùi nước dừa ôi thiu trên tay.

May mắn là bọn họ có tài nguyên nước ngọt phong phú trong tay, nếu không sẽ không thể nào đáp ứng được hành động xa xỉ này của cậu.

Ăn không ngồi rồi chờ tới chạng vạng, Trình Tiêu lại khui đồ hộp ra để ăn cơm như mọi ngày.

Nếu là trước kia, Trình Tiêu sẽ vui vẻ ăn rất ngon miệng, nhưng không biết vì sao, cậu bỗng dưng cảm thấy đồ hộp trong tay không có mùi vị gì.

Trình Tiêu nghĩ đến nghêu sò ốc hến mà Trịnh Diêu bắt được, lại nhớ đến con cua, con hàu mà Trịnh Diêu bắt.

Đồ ăn trong miệng cũng không còn ngon nữa.

Thức ăn đóng hộp, nhất là loại đồ hộp chuyên dụng cho khi đi cắm trại, đương nhiên sẽ không ngon bằng đồ tươi sống.

Phàm là con người, cái gì càng thiếu thì càng muốn có được.

Mãi cho đến buổi tối, khi đi ngủ, Trình Tiêu vẫn đau đáu nhớ thương con cua.

“Một con cua lớn như vậy… Một người ăn hẳn là không hết đâu?”

Khoé miệng Hứa Vi hơi co giật, lại lười để ý đến cậu, chỉ chuyên tâm dựng lều.

Nghĩ đến lời nói ban nãy của Trịnh Diêu, tuy rằng không tin sẽ trở thành sự thật, nhưng cẩn thận một chút cũng không thiệt gì.

Do dự một chút, cuối cùng, Hứa Vi lại đóng đinh cố định lều sâu hơn một chút.

Tiện tay đóng đinh cố định lều cho cả Trình Tiêu.

Tên này tuy ăn nói khó nghe một chút, nhưng tính tình lại không xấu, Hứa Vi không ngại giúp đỡ một chút việc nhỏ.

Vẫn như mọi khi, lúc hai người đi ngủ, những vật dụng được tổ tiết mục trang bị cho bày lung tung trên mặt đất, khắp nơi đều là thức ăn đóng hộp và các loại đồ dùng.

Ai cũng không cảm thấy để như vậy thì có vấn đề gì. Mặc dù là Trình Tiêu hay Hứa Vi đều cho rằng sáng hôm sau mọi thứ vẫn nằm nguyên ở chỗ cũ.

Hai người cảm thấy để như vậy thì tiện nhất, dễ lấy. Bọn họ chưa từng thật sự trải qua sự sinh tồn tại nơi hoang dã, hoàn toàn không có tính cảnh giác và kinh nghiệm gì.

Trút xuống lớp vỏ minh tinh, kỹ năng sống của Trình Tiêu và Hứa Vi thậm chí còn không bằng một người bình thường.

Cho nên, khi hai người phát hiện ra có gì đó sai sai thì cũng đã muộn rồi.

Ban đầu chỉ là những giọt mưa thưa thớt rơi xuống chóp lều, tuy hai người tỉnh giấc nhưng cũng không có bất kỳ hành động gì.

Nhưng chưa đầy một phút sau, mưa to ào ào như trút nước.

Còn có thêm tiếng sấm chớp đùng đùng và gió mạnh thổi qua.

Trình Tiêu và Hứa Vi rốt cuộc mới tỉnh lại, vội vàng tìm cách cứu vãn những vật dụng kia.

Nhưng khoảnh khắc hai người vừa mở lều ra đã bị gió mạnh ùa vào, gió lạnh thấu xương.

“Lều! Lều sắp bị thổi bay rồi!” Tuy Hứa Vi đã đóng đinh sâu hơn một chút, nhưng cô đã đánh giá thấp cơn mưa này.

Lại thêm những hành động luống cuống không có chút kinh nghiệm nào của hai người, chẳng mấy chốc, gió đã ùa vào trong lều, túp lều chao đảo không chống đỡ nổi, bị cuốn theo gió mà bay đi.

Trình Tiêu và Hứa Vi chứng kiến cảnh này, trong lòng ngay lập tức trầm xuống.

“…… Toi rồi.”

Trình Tiêu lẩm bẩm: “Hoàn toàn toi rồi.”

Nhìn túp lều không biết đã bị thổi đi nơi nào, lại thêm một chút đồ dùng ít ỏi còn sót lại, Trình Tiêu và Hứa Vi hoàn toàn trợn tròn mắt.

Nếu trước kia, vật dụng là 10 phần, vậy thì cơn bão này đã cuốn đi hết 9 phần 9. Phần còn lại, đừng nói là nửa tháng, chỉ 2 ngày không biết có đủ sống hay không.

Trình Tiêu sững người, luống cuống không biết phải làm sao.

“Trời ơi…”

“Thật sự…”

“Mưa lớn rồi……”

Cư dân mạng đang mơ màng sắp ngủ bỗng giật mình đến tỉnh cả ngủ.