Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 20: Mua Cá?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mấy con dao này đắt thế? Định ăn cướp à!”

Cổ Dục nằm trên ghế sa-lon, nhìn giá của những con dao kia trong điện thoại mà không khỏi phải chửi thề một câu.

Ba cân cá mới chế biến lúc buổi sáng, Cổ Dục cảm thấy mình có thể ăn sạch sẽ không thành vấn đề. Nhưng sau khi cân nhắc một hồi, vì hắn còn phải qua nhà ông nội Hai ăn sáng. Cho nên hắn chỉ ăn một nữa, nửa còn lại cho Vua Núi ăn đỡ lãng phí .

Vua Núi được nuôi bằng nước giếng một thời gian, ánh mắt so với lúc mới tới đây linh hoạt hơn nhiều. Bây giờ nó cũng bước đầu công nhận Cổ Dục, đây là một tin tốt, một thời gian sau có thể thử thả nó xem sao .

Dù gì thì xích lại vẫn tốt hơn là nhốt trong l*иg.

Đồng thời Cổ Dục còn cố ý làm thêm một con cá để mang sang nhà ông nội Hai.

Sau khi đặt con cá hấp lên bàn, mọi người trong nhà ông nội Hai của đều liếc nhìn nhau. Sau đó đều hiếu kì mà mỗi người một đũa thưởng thức. Ngoại trừ khen ngon ra thì bọn họ cũng chẳng nói được gì thêm, vì vốn từ của họ đúng là không nhiều.

Nhưng nhìn chiếc đĩa trống trơn đúng là làm cho Cổ Dục vô cùng vui vẻ.

Điều này cũng chứng minh cho ông Hai biết, Cổ Dục dù sống một mình cũng không chết đói được.

Ăn sáng xong, Cổ Dục ra hái chút rau quả ở vườn nhà ông Hai. Sau đó cùng chú Ba đi đến một nhà vừa mổ heo mấy hôm trước trong thôn.

Mặc dù lúc này là mùa xuân, thời gian đến tết còn sớm chán. Nhưng đã có nhiều hộ chăn nuôi heo, ngoại trừ bán heo hơi như bình thường thì còn kiêm luôn bán thịt.

Thịt nơi này chắc chắn không có bơm nước, hơn nữa cũng là heo nhà nuôi, không có khả năng được cho ăn tăng trọng và cũng là heo có nguồn gốc rõ ràng. Nói như vậy thì loại heo này sẽ có giá cao hơn heo bình thường, nhưng ở nông thôn nên giá cả dễ chịu hơn nhiều.

Ở bên ngoài bán xương sườn giá bốn mươi tệ, thịt thăn bán ba mươi tám tệ.

Nhưng nhà này bán xương sườn chỉ có ba mươi tệ, thịt thăn bán hai mươi lăm tệ.

Sau khi Cổ Dục đi đến đó liền xem xét thịt heo cẩn thận. Hai miếng thịt thăn hắn đều muốn mua, nửa tấm xương sườn hắn cũng muốn nốt. Hiện tại hắn thật sự rất muốn dùng tài nấu ăn của mình để thử nhiều món, xem mùi vị khác nhau như thế nào .



Sau khi mang đồ về nhà, chú Ba của hắn lại bận rộn đất cát, mà Cổ Dục ở trong nhà một lần nữa xem dao phay trên mạng.

Thật ra, có không ít dao hắn cảm thấy vừa mắt, nhưng chính vì hai chữ: Đắt tiền! Dựa vào đâu mà bán một con dao đa năng giá tận 1,000 tệ?

Không thể phủ nhận việc mấy con dao làm bếp này giá cả thực sự rất khủng bố.

Mà Cổ Dục liếc mắt xem xét, liền nhìn trúng một bộ dao do Song Lập Nhân sản xuất. Toàn bộ 20 thanh đều đạt yêu cầu về chất lượng dao nấu ăn Phương Tây theo ý Cổ Dục, nhưng mà giá của nó...... 38,888 tệ.

Lừa đảo à!

Gần 40 ngàn tệ để mua 20 con dao này về?

Mặc dù trong lòng rỉ máu, nhưng cân nhắc đến kỹ năng mà mình câu lên, Cổ Dục đành thở dài một hơi.

“Ngựa tốt dùng yên tốt, tiền ít thì tiêu ít. Ta hiện giờ không thiếu những thứ này.”

Tay hơi run rẩy, Cổ Dục liền chọn vào phần mua hàng rồi tiến hành thanh toán.

Mua xong mấy con dao này, Cổ Dục còn mua thêm một bộ Trung Hoa dao phay. Loại này Cổ Dục chọn là của một hãng sản xuất ở Nhật Bản giá cả hơn 4,000 tệ, giá này vẫn còn có thể tạm chấp nhận.

Trong lúc Cổ Dục bỏ ra hơn 40 ngàn để mua dao, hắn có cảm giác như chính mình sắp phá sản đến nơi, Đột nhiên có một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Cổ Dục ra ngoài xem thử thì thấy người gõ cửa không phải ai khác, mà chính là Cổ Tấn. Người này chính là người thường xuyên đi cùng hắn lên trấn. Hắn lúc này đứng trước nhà Cổ Dục, trực tiếp lộ ra vẻ lúng túng, hai tay xoa xoa, có chút chờ đợi và lo lắng.

“Có chuyện gì sao?” Nhìn dáng vẻ của hắn, Cổ Dục không khỏi tò mò lên tiếng hỏi.

Người trong làng này hắn quen không nhiều. Ngoại trừ nhà ông Hai, còn có Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi thứ bảy và Chủ Nhật đều ở nhà hắn chơi. Kế nữa là người đã cho hắn mượn chó, Cổ Kiến Quân. Nhưng Cổ Dục rất có lòng tin, sẽ đem việc mượn chó này biến thành tặng chó.



Xa hơn nữa là Cổ Tấn, người đã đi cùng hắn nhiều lần lên thị trấn và giúp đỡ hắn .

Nhưng Cổ Tấn lúc này, rõ ràng dáng vẻ có chút xoắn xuýt.

Nghe thấy Cổ Dục hỏi, Cổ Tấn cũng gấp gáp nói: “Cái này... không biết lần trước cá mà cậu cho tôi có còn không? Tôi muốn mua mấy con.”

“Mua cá? Mua cá thì anh phải tìm chú Ba mới đúng chứ?” Chú Ba theo lời Cổ Dục có hai người. Một người là con trai của ông nội Hai ở nhà bên cạnh, một người là chú Ba mở ao cá câu dịch vụ ở trong thôn. Nhưng mà bây giờ không cần giải thích nhiều lời, Cổ Tấn của hiểu ý của Cổ Dục là nói tới ai.

“Cá bên kia của chú Ba cũng là cá nuôi. Mặc dù mấy loại cá đó được hắn cho ăn những thứ không tệ, nhưng mà hương vị chỉ ở mức trung bình. Nếu ngày thường thì tôi đã qua đó bắt cá, nhưng hiện tại đang có chút vấn đề.” Sờ ra sau gáy, Cổ Tấn hơi nhức đầu nói. Sau đó kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra.

Chuyện là như thế này. Lần trước sau khi hắn giúp Cổ Dục lấy xong cần câu, Cổ Dục có cho hắn một con cá Tầm. Con cá này kích thước cũng không nhỏ, nặng khoảng 3 – 4 kg.

Lúc hắn vứt lên xe cũng không để ý lắm. Lúc chiều hắn đi vận chuyển hàng, dù gì thì xe của hắn mua là để vận chuyển bán trái cây.

Khi hắn tới chỗ vựa trái cây để giao hàng, thì mới phát hiện ra hôm nay chính là sinh nhật của ông chủ cửa hàng. Hắn cũng không thể tay không đi đến, mà cũng không nỡ bỏ tiền ra. Thứ hai là, sinh nhật người trưởng thành, làm gì có ai muốn nhận tiền?

Đang lúc buồn rầu thì hắn chợt nhớ ra, buổi sáng Cổ Dục có cho hắn cá mà tới giờ vẫn chưa chết. Thế là hắn liền đem con cá Tầm kia ra ngoài.

Người chủ vựa trái cây cũng biết đó là một con cá Tầm. Thứ này cũng có không ít người biết, nhưng không nhiều. Con cá đó vừa vặn còn sống, hắn liền đào một cái rãnh nước rồi thả nó vào nuôi. Sau đó liền mời Cổ Tấn đi ăn cơm.

Cứ như vậy mấy ngày sau, có một ông chủ đầu ngành buôn bán nông sản trái cây tới thảo luận về vấn đề kinh doanh cung ứng nông sản. Cái doanh nghiệp buôn bán này có hai ngành kinh doanh, hắn ở bên dưới thu mua nông sản trái cây. Sau đó bán và phân phối cho các tiệm trái cây trong vùng, mà trong đó có một nhà lớn nhất cũng là sản nghiệp của hắn.

Giữa trưa, đối phương đã chán ăn cơm ở bên ngoài và đề nghị muốn đến dùng cơm ở nhà ông. Nhưng mà chủ vựa trái cây không có chuẩn bị cho việc này, vừa vặn có con cá này. Vợ của ông chủ liền gọi điện thoại hỏi xem nên chế biến như nào, sau đó thấp thỏm đem con cá này đi nấu.

Mà buổi cơm lần này, ông chủ cùng vị đầu ngành kia đều cực kì giật mình, bởi vì thịt con cá này quá ngon. Vốn dĩ cá của Cổ Dục câu được đều là hàng tuyệt phẩm, bên cạnh đó còn được dưỡng mấy ngày bằng nước giếng. Cho nên chất thịt của cá mà không ngon, không tươi thì mới là lạ.

Ăn xong bữa cơm, hai người nhớ mãi không quên. Tuy nhiên ông chủ vựa trái cây vì bận rộn nhiều việc, cho nên dù có ăn ngon cũng quên khuấy đi mất. Thế nhưng ông chủ doanh nghiệp nông sản kia lại khác. Sau khi trở về, thường xuyên nhớ tới chuyện con cá đó. Dẫn đến chuyện hôm nay lại tìm tới cửa hàng để hỏi mua vài con cá để đem về.

Mà ông chủ vựa trái cây này nghe xong nguyện vọng của vị kia thì cũng động tâm, liền cùng nhau tới nhà Cổ Tấn. Cổ Tấn còn đang tò mò vì sao hai vị này lại tới nhà mình làm gì, nhưng vừa nghe nói muốn mua cá là hắn liền hiểu ra, chính là vì Cổ Dục mà đến. Dù sao cá nhà Cổ Dục hắn cũng đã ăn, đúng là ăn rất ngon. Thế nhưng nhà hắn lại không còn, cho nên chỉ có thể đến tìm Cổ Dục.
« Chương TrướcChương Tiếp »