Chương 17.1: Ngày thứ 17 không gϊếŧ heo

Quách Toàn bị nói đau đầu " phải, phải, ngài có lý ngài bất quá sợ cô bé thi vào học viện sợ trượt ,tinh thần lực không qua cho nên mới nhận về tận dụng tài nguyên của quân đội bồi dưỡng. " Tɧẩʍ ɖυệ thấy ông ấy buông lỏng, cười trêu ghẹo " Không phải cô bé báo danh cũng cần Quách thủ trưởng bên này thông qua mới được sao. "

Người này càng ngày càng không có bộ dạng quân trưởng, Quách Toàn không giữ mặt lạnh được, cười mắng " Chuyện này tôi đáp ứng, chiều sẽ phê duyệt. Tôi vẫn giữ ý kiến phản đối nhưng ngài kiên quyết muốn tôi sẽ phê cho ngài. Nhưng nếu có lần sau hi vọng ngài thương lượng với tôi trước ."

" Đã biết. "

Ánh bình minh từ từ đem căn cứ quân sự này một tầng ánh sáng ấm áp. Tiếng còi tập hợp vang lên ,âm thanh đầy sức sống của các chiến sĩ vang lên khắp căn cứ.

Quách Toàn xuống lầu, nhìn thoáng qua ngày mới bắt đầu ở phương xa, thở dài một hơi.

Bọn họ đóng quân ở đây không phải vì tương lai của tinh cầu này sao? Mà tương lai của họ không phải đám trẻ này hay sao. Thẩm quân trưởng nhìn xa hơn so với ông.

Tới rồi.

Hoắc Tiểu Tiểu được anh lính trực ban dẫn tới cửa, phát hiện vị trí chuông cửa cao hơn cô rất nhiều. Hoắc Tiểu Tiểu thở dài, dùng phương pháp nguyên thủy nhất gõ cửa.

" Vào đi. "

Cánh cửa thông minh nhận lệnh của chủ nhân, cánh cửa tự động mở ra phát ra tiếng " cạch ".

Sau khi bước vào ,ngồi trên ghế không phải Tɧẩʍ ɖυệ mà là một người đàn ông xa lạ. Ông cũng mặc quân trang nhưng người đàn ông trung niên này mặc trông khí chất hơn một chút so với Tɧẩʍ ɖυệ. Ông có khuôn mặt hơi gầy ,đôi mắt đen láy khi ông ngước mắt lên nhìn cô trong ánh mắt lóe sáng.

" Cháu là Hoắc Tiểu Tiểu đúng không. "

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu " Chào ngài. "

Người đàn ông đứng dậy đi về phía cô. Tôi là Quách Toàn, phó quân trưởng phòng vệ quân, quân trưởng sáng nay lâm thời có việc đi chủ tinh thành, trước khi đi ông ấy giao cháu cho ta.

Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy thái độ lạnh nhạt của người đàn ông, bất quá đây mới là bình thường, không phải ai cũng nhiệt tình như Tɧẩʍ ɖυệ.

Cô nở nụ cười tươi rói , âm thanh trong trẻo làm "phiền ngài rồi. " Sau khi ra cửa, họ lên một chiếc xe đến tới tòa nhà thông tin quân sự .

Quách Toàn đưa cô vào đại sảnh tòa nhà vừa đi vừa nói cho cô " Đây là phòng thông tin của phòng vệ quân. Hôm nay thông tin tin của cháu sẽ được nhập vào hệ thống thông tin quân đội trong cả nước. Nhưng cháu ghi danh vào quân dự bị nên tới đây chỉ là đi qua sân khấu, cháu làm ở bộ phận hậu cần là được, không cần tham gia chiến đấu hay diễn tập.

"Vì sao ạ. "

Cô bé bên người dừng lại, Quách Toàn chỉ có thể dừng theo xoay người lại hỏi " Cái gì vì sao?"

"Vì sao ở bộ phận hậu cần, không tham gia chiến đấu hay diễn tập. "

Trẻ con đúng là tâm cao hơn trời, Quách Toàn lắc đầu " Tuổi cháu còn nhỏ làm sao có thể cho cháu ra chiến trường? Đây không phải chuyện cười à, cháu an tâm ở bộ đội lớn lên nếu có thể thuận lời thi vào học viện Skyline của H12 tinh ,cũng coi như......Tính xa như vậy làm gì tóm lại cháu nghe theo an bài là được.

"Không ra chiến trường có có cơm ăn không?"

Quách Toàn nghe Hoắc Tiểu Tiểu hỏi như vậy , cái đầu thông minh thường ngày cũng sững sờ một lát ,không khỏi dở khóc dở cười "Đương nhiên là có cơm ăn, nên có trợ cấp đều có, hậu cần cũng là lính mà ,cũng dùng sức lao động. "

" Ồ,vậy thì tốt quá. " Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu " Cảm ơn thủ trưởng. "

Quách Toàn "......Ai dạy cháu gọi như vậy? Gọi chú Quách là được rồi, cháu không phải lính của ta, không cần chú ý nhiều như vậy. "

"Ồ "

.........

"Nhập thông tin thân phận của cô bé này vào. " Quách Toàn đứng trước cửa xử lý thông tin nói với lính trực ban.

" Đứa trẻ này. " Anh lính trực ban vẻ mặt đau khổ " Con bé không phải do quân trưởng mang về chứ. "

Quách Toàn vẻ mặt bắt đắc dĩ " Đúng vậy. "

"Quân đội sắp thành nhà trẻ đến nơi. " Anh lính miệng lẩm bẩm, vẫn nói với Hoắc Tiểu Tiểu "Đem chip thân phận của em cho anh. "

Lấy nhĩ lực của Hoắc Tiểu Tiểu những lời này đều nghe thấy nhưng cô không lên tiếng phản bác, phản bác mà không có chứng cứ đều vô dụng. Hơn nữa hiện tại cô đúng là trẻ con. Cô không thể rút đao ra nói ta đã từng gϊếŧ thủ lĩnh tinh tặc. Cái đó quá ngu ngốc.

Đạo lý Hoắc Tiểu Tiểu đều hiểu nhưng dù ở đâu người không có giá trị đều bị đào thải, cô không nghĩ bị đào thải.

Phía trên đại sảnh treo một màn hình ánh sáng cực lớn với dày đặc số liệu, trong đống số liệu đó Hoắc Tiểu Tiểu thấy được những chữ quen thuộc--" Giá trị cống hiến. "

HoắcTiểuTiểu hỏi QuáchToàn " Đó là cái gì?"

"À, đó là bảng xếp hạng giá trị cống hiến của quân đội,bất cứ ai cống hiến cho đất nước đều nhận được giá trị cống hiến. Trong quân doanh này giá trị cống hiến là ra chiến trường gϊếŧ tinh thú, cấp E là 10 điểm, D là 100 điểm, C là 200 điểm ,cấp B cấp A theo thứ tự suy ra.

" Đứng thứ nhất là quân trưởng. "

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn màn hình trên đỉnh đầu, hai chữ Tɧẩʍ ɖυệ nằm chót vót ở vì trí đầu tiên, thứ hai là Quách Toàn.

" Đúng vậy, ông ấy nhiều điểm cống hiến nhất vì ông ấy luôn xông pha ở những nơi nguy hiểm nhất. "

" Tích Tích Tích--"

Sau khi Quách Toàn nói xong câu đó ,màn hình nháy liên tục, mỗi lần lên thứ hạng hệ thống đều kêu "tích" một tiếng nhưng lúc này vì tốc độ quá nhanh liền nghe thành một tiếng.

Không chỉ khiến nhóm người Hoắc Tiểu Tiểu chú ý, động tĩnh này còn khiến tất cả mọi người trong đại sảnh dùng mắt nhìn lên màn hình.

Chỉ thấy tên một người lấy tốc độ như ngồi tên lửa từ vị trí cuối lao leo lên trên.

" chết tiệt, ai mà mạnh thế!" Gần đây không phải không có trận chiến nào sao, có phải binh của tinh cầu khác điều đến đây?"

" Nó đang leo lên, nó đang ở trang 100 rồi! "

"Tôi điên mất nó leo lên trang 50 rồi, sẽ không phải kẻ tàn nhẫn mà tinh tỉnh phái tới chứ?"

" Nó leo đến trang 10!"

"Đến trang nhất rồi "

Chỉ thấy tên một đường bão táp ,đừng ở vị trí thứ ba. Dưới ánh mắt khẩn trương của đám lính ,sau vài giây đột nhiên leo lên một bậc đè Quách Toàn xuống, cuối cùng dừng ở vị trí thứ hai.

"Đứng thứ hai! Hoắc Tiểu Tiểu? Đây là ai."