Chương 13.1: Ngày thứ 13 không gϊếŧ heo

Hoắc Tiểu Tiểu theo nhân viên công tác tiến vào phòng nhỏ kỳ quái .Ngay khi Hoắc Tiểu Tiểu bước vào phòng toàn bộ mặt tường trong suốt lóe lên như khúc nhạc dạo đầu phim. Chỉ trong chốc lát hình ảnh trước mắt thay đổi xung quanh biến thành không gian trắng xoá rộng khoảng 8 mét vuông. Xin chọn công việc bạn yêu thích. Một màn hình sáng xuất hiện trong không khí, trên màn hình các loại danh mục chẳng hạn như dịch vụ ăn uống, vận chuyển, nghệ thuật...... Hoắc Tiểu Tiểu sững sờ, đây là chuyện gì?

Bố Hoắc chưa bao giờ dạy cô những thứ này, điều duy nhất cô làm tốt trong nhiều năm là dùng đao kiếm. Vả lại khϊếp trước cô chỉ sống tới 18 tuổi, cũng không học được cái gì. Một lúc sau, Hoắc Tiểu Tiểu do dự, thận trọng hỏi. " Xin hỏi...có vị trí đồ tể không?

" Đang kiểm tra....."

Hệ thống vẫn luôn vận hành với tốc độ ánh sáng vậy mà mắc kẹt trong một phút " xin lỗi ,hệ thống kiểm tra không thấy công việc này. "

Thời buổi này, tinh tế cũng không cần đồ tể sao?

Cũng đúng ,đến sử lý rác còn tự động hóa.

Mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhìn lên không trung, bộ dạng mặc cho số phận " Vậy ngươi tự an bài đi. "

"Đang kiểm tra tìm việc thích hợp cho ngài......Đinh, kiểm tra khớp với công việc nấu ăn, tiếp theo mô phỏng môi trường làm việc. "

Sau khi hệ thống đếm ngược hoàn cảnh trước mắt Hoắc Tiểu Tiểu bắt đầu thay đổi, tiếp đó cô đứng trước bếp trong bếp, trên người đeo tạp dề, tay cầm môi, trước mặt là chảo dầu đang sôi.

" Công việc đầu tiên của ngài là --- đầu bếp. "

Hoắc Tiểu Tiểu yên lặng nhìn cái nồi vài giây, nhìn các loại gia vị rau dưa. Cô tự hỏi 30 giây sau đó cầm bình nước. Nấu cơm cần nấu nước trước! Trong phim diễn như thế . Cô đôi với trí nhớ của mình phi thường hài lòng, phim có đoạn như vậy cô nhớ rất rõ,đây không phải là có tác dụng rồi à.

Vì sự tự tin này cô cầm bình nước đổ vào. Chỉ nghe tiếng xèo xèo--trong nháy mắt nước đổ vào nồi khiến nồi trực tiếp nổ, hơi nước bốc lên mang theo dầu nóng bắn tứ tung.

Ngay lúc nổ Hoắc Tiểu Tiểu ngã ra sau.

Ai u, Hoắc Tiểu Tiểu bị đau hô lên. Ai biết không gian nhìn rất lớn, kỳ thật là ảo giác, phía sau không phải khoảng chống mà là bức tường. Bởi lực đυ.ng chạm quá lớn, đem bức tường vốn không nặng lung lay sắp đổ. Toàn bộ không gian mô phỏng phát ra âm thanh" rè rè " không gian bắt đầu chập chờn, trở nên hư ảo.

Hoắc Tiểu Tiểu mặt không nói lên lời với màn hỗn độn trước mặt .

"Kiểm tra ngài với công việc đầu bếp độ tương thích bằng không. Hệ thống tự động vì ngài tìm công việc tiếp theo, đang tìm kiếm......."

Ai,tinh tế tìm việc khó, đồ tể không có cơm ăn.

..............

"Ai da, Thẩm quân trưởng ngài đừng làm khó tôi. Đổi lại là ngày thường tuyển binh rất dễ dàng . Nhưng ai bảo bây giờ là lúc 20 năm thú triều diễn ra cơ chứ,ai muốn đi chịu chết cơ chứ. "

Hà Hoa vẻ mặt rối rắm đi sau người đàn ông cao to lực lưỡng. Người đàn ông trông khoảng 40,50 tuổi mặc một bộ quân trang màu xanh đậm, một chiếc mũ lớn ,đi đôi ủng màu đen.

Tɧẩʍ ɖυệ nghe xong lời này ,lạnh lùng hừ một tiếng " Cái gì gọi là đi chịu chết! " Nếu không phải có các huynh đệ quân phòng vệ chắn ở phía trước, tinh cầu này sớm bị tinh thú chiếm đóng. Hiện tại không phải người không đủ, ai muốn tới đây muốn người.

Hà Hoa tự biết mình lỡ lời, vội vàng cười làm lành nói " phải, phải, phải, ngài xem chỗ này của tôi đều dựa vào tiền trợ cấp thất nghiệp mà sống cùng những người ngài tắm máu sa trường bảo vệ quốc gia làm sao so sánh được. Một hai phải cho đi chỉ sợ cũng thành quân đào ngũ. Ai, tôi cũng nghĩ giúp ngài tìm được mầm non ưu tú nhưng ở chỗ tôi ngài thấy đấy đều là bùn nhão không thể chát tường, đưa cho ngài cũng khiến ngài thêm phiền toái.

Tɧẩʍ ɖυệ nghe xong lửa giận cũng vơi đi không ít, chỉ thấy hắn khẽ thở dài " Hà Hoa à ,tôi nói thật với cô, lần này thú triều tới ồ ạt chúng ta tổn thất rất nhiều người. Cho dù dưa vẹo táo nứt còn hơn không có người. "

Hà Hoa thần sắc ảm đạm, cũng thở dài theo " Được, thông tin tuyển binh được đưa ra, nếu lệnh cưỡng chế không đủ người tôi sẽ tìm cách khác cho ngài. "

Cô phải nhanh một chút, chỗ cô nhanh một giây chỗ tôi có thể ít đi một huynh đệ phải chết.

Hà Hoa vẻ mặt đau khổ, nói thì nhẹ nhàng nhưng sinh tử trước mặt ,có bao nhiêu người có thể để người thân của mình đem tính mạng ra đây, huống chi chỗ cô là chỗ người trường kỳ thất nghiệp, người nào không phải loại con cháu ăn chơi lêu lỏng.

Hai người vừa từ tầng ba xuống dưới thì nghe thấy đại sảnh tầng hai vang lên tiếng " Oanh--"