Chương 152: Đánh cược

Ngày quan trọng đã đến.

Tất cả hải quân tân binh đều tập trung tại trại huấn luyện, những gương mặt mong chờ, lo lắng và sợ hãi.

Dù sao việc người kiểm tra cuối năm nay là một phó đô đốc.

Tuy rằng đối phương chỉ mới thăng chức không lâu nhưng đối với họ mà nói là cơ hội được gặp khó có được, còn là người sẽ kiểm tra cho họ nên ai cũng đầy áp lực.

“Nghe nói phó đô đốc rất máu lạnh làm sao giờ ?”

“Ai mà biết được, ta cũng lo muốn chết đây ?”

“Mong bài kiểm tra sẽ không liên quan đến chiến đấu.”



Nhóm tân binh liền bàn tán nhau với vẻ lo lắng, khiến cho ba nhóm phía trên vô tình bị áp lực không kém, hai tay ai cũng đầy mồ hôi.

Thế nhưng trái ngược với những gương mặt đầy nét lo lắng ở đây thì có hai người có biểu cảm kỳ lạ.

Chỉ thấy Ain đang cúi đầu hai tay che mặt với vẻ xấu hổ.

“Hai đứa vậy mà ôm nhau ngủ… đã vậy mình còn bóp trúng… xấu qua đi mất… còn ngơ ngác tận hai lần… ai đó mau chôn sống tui đi.”

Ain lúc này đang hồi tưởng lại cảnh sáng nay.

Nàng không ngờ vừa tỉnh lại thì đập vào mắt là người mà mình hằng nhớ đêm mong trở về liền ngây ngốc, cả hai còn ôm nhau khiến nàng vừa xẩu hổ vừa vui mừng không thể diễn tả thành lời.

Cứ như một giấc mơ.

Thế nhưng trong lúc đó một tay của nàng vậy mà vô tình cầm lấy một thứ phía dưới của đối phương, thế là Kuro liền tỉnh lại. Thấy đối phương ngây ngốc nhìn nàng liền xấu hổ muốn ngất cho xong.

Đang muốn giải thích thì cảm nhận thứ to lớn và nóng rực kia khiến nàng vô thức bóp thêm hai cái.

Khiến cho cả hai chết đứng.

Sau đó nàng bỏ chạy.

Kuro lúc này đứng hành sau cùng của tân bình nhìn Ain phía trước đang xấu hổ kia liền không biết nên khóc hay nên cười.

Không ngờ hắn cũng sẽ gặp tình huống khó đỡ như vậy.

Thế mà nàng chiếm tiện nghi xong liền chạy, hoàn toàn là ăn xong lau sạch.

Vẫy (bẩn) sự trong sạch của hắn rồi muốn trốn tránh trách nhiệm ? nào có dễ vậy.

Là một nam nhân mười hai bến nước sao có chấp nhận được? phải bắt nàng chịu trách nhiệm đến cùng.

Nghĩ đến đây Kuro nhìn nàng đầy sâu sắc.

Ain cứ như cảm nhận được liền quay lại thấy hắn nhìn nàng đầy thâm ý liền xấu hổ muốn chết, không dám nhìn đối phương.

“Ain người bị sao vậy ?” Binz kế bên thấy nàng bộ dạng kỳ lạ của nàng liền hỏi.

“Không có gì.” Ain vội lắc đầu che dấu sự xấu hổ.

Binz thầm liếc nàng một rồi nhìn Kuro phía sau liền không nói gì.

Không bao lâu thì nhóm sĩ quan phụ trách huấn luyện bọn họ xuất hiện.



Nhưng khiến cho hải quân lo lắng và căng thẳng lại là người đi theo phía sau họ.

Phó đô đốc, Onigumo.

“Như tất cả đã biết.” Twavar đầy vẻ nghiêm túc nói: “Hôm nay chính là buổi kiểm tra cuối năm của tất cả hải quân ở đây.”

“Người sẽ kiểm tra lần này chính là phó đô đốc, Onigumo.”

Khi nghe đến đây thì tất cả hải quân đều chắp tay chào đối phương.

“Ta đã xin Sengoku nguyên soái để phê duyệt các ngươi năm nay với tiêu chí loại bỏ tất cả phế phẩm ra khỏi hải quân.”

Onigumo với gương mặt đầy đáng sợ của mình nhìn lướt qua toàn bộ hải quân ở đây: “Việc giữ lại những tên phế vật chỉ chậm trễ việc giải quyết cái ác và kéo chân sau của hải quân.”

Nhóm 1 và 2 của hải quần thì tràn ngập bình tĩnh chỉ hơi nắm chặt tay còn nhóm 3 và tân binh thì đổ mô hôi vì sợ hãi và lo lắng.

Vì họ không biết được tiêu chuẩn của vị phó đô đốc này như thế nào nên lo sợ kết quả của mình.

Dù sao thì dựa trên kết quả các bài kiểm cuối năm thì địa vị tương lai cao hay thấp của họ sẽ được quyết định.

Nhưng trường hợp lúc này tệ nhất chính là bị đuổi đi.

Vô cùng ác liệt, khiến cho họ cảm giác vô cùng căng thẳng.

Cho nên đối hai nhóm cuối lo sợ là điều đương nhiên.

“Trước tiên thì ai được mệnh danh là hải quân tập sự yếu nhất ?”

Trước câu hỏi của Onigumo thì mọi ánh mắt đều tập chung về phía Kuro.

“Đến rồi.”

Kuro không vì bọn họ mà thế hiện cảm xúc khác thường tràn ngập bình tĩnh thầm nghĩ.

Từ ngày hôm qua trở về hắn đã nghe được đối phương sẽ là người kiểm tra cuối năm nay.

Với ký ức kiếp trước thì đương nhiên hắn rõ nhân cách của đối phương.

Sau trận chiến với Lucci thì nhóm Luffy đã lên tàu bỏ trốn, tên này vì không để chúng chạy thoát ra lệnh nã súng sẵn sàng hy sinh cả 1000 binh sĩ đang đuổi theo bên dưới.

Hắn thẳng tay gϊếŧ chết một sĩ binh do dự kháng lệnh của mình.

Cho nên hắn biết hôm nay thế nào đối phương cũng sẽ nhắm vào bản thân.

Vì sự yếu đuối trước đó của bản thân.

Onigumo theo ánh mắt những người ở đây nhìn đến Kuro, từ từ bước tới trước mặt đối phương rồi nhìn xuống với thái độ cực kỳ cay nghiệt.

“Loại cặn bã phế phẩm như ngươi không nên ở lại hải quân, người chỉ khiến cho công lý ở đây bị vẩy bẩn, cho nên cút đi.”

Những hải quân xung quanh nghe thấy câu này không ai thấy độ coi thường ngược lại đều vô cùng căng thẳng vì người tiếp theo sẽ có thể là bản thân.

“Onigumo phó đô đốc, người còn chưa kiểm tra mà đã đuổi người khác đi như vậy xem mà được hả ?” Ain lúc này bước tới vô cùng tức giận chất vấn đối phương.

“Ta biết hắn là em trai nuôi của ngươi, Ain.” Onigumo thái độ hòa hoãn lại một chút: “Nể tình cùng là học trò của thầy Z, thái độ chất vấn cấp trên của ngươi thì ta sẽ không truy cứu.

“Tuy nhiên đối với những thành phần gây cản trở hải quân thi hành chính nghĩa đều phải được loại bỏ.”

“Nếu như ta quản chuyện này đến cùng thì sao ?” Ain gương mặt tràn ngập nghiêm túc và giận dữ hỏi.



“Dù có là đồng môn nhưng dám cản trở chính nghĩa của ta đều phải bị trừng phạt.”

Onigumo trên người tỏa ra khí chất ầm trầm nhìn nàng nói: “Hôm nay ta sẽ thay thầy Z cho người biết nên tôn trọng cấp trên là như thế nào.”

Ain cảm nhân cảm giác âm trầm từ đối phương liền biết không phải đối thủ của đối phương, tuy nhiên vì bảo vệ người bên cạnh nàng vẫn dũng cảm đối mặt.

Không khí căng thẳng lợi hại khiến mọi người cứ nghĩ sắp xảy ra đánh nhau thì có người chen vào.

“Từ từ nào Ain-chan, đâu cần phải như vậy.” Kuro bước tới bên cạnh nàng rồi nhìn Onigumo cười: “Đây đâu phải thái độ nên nói với phó đô đốc yếu nhất của chúng ta đâu phải không ?”

Onigumo gương mặt lạnh lùng đầy gân xanh nổi lên nhìn Kuro, đối phương nhấn mạnh hai từ yếu nhất hoàn toàn là đang trêu chọc hắn, làm sao có thế chấp nhận bị phế vật nói như vậy được.

Ngay khi hắn định hành động thì Kuro đã cười lạnh nói.

“Ngươi luôn miệng mắng ta là phế vật, vậy ngươi có dám cùng phế vật này đánh cược không ?”

“Đánh cược ? đánh cược như thế nào ?” Onigumo bất ngờ, rồi nhìn Kuro đầy âm trầm hỏi.

“Ta và người sẽ đánh với nhau một trận.”

“Nếu ta thắng người phải quỳ trước tổng bộ hải quân luôn miệng nói mình là phế vật và phải xin lỗi những binh sĩ đã bị ngươi hi sinh trước đó.”

Theo lời này vừa dứt thì toàn bộ mọi người ở đây đều ngây ngốc nhìn hắn, trong đầu chỉ một ý nghĩ duy nhất.

Tên này điên rồi, dám khiêu chiến với phó đô đốc.

“Ngươi muốn chết ?” Onigumo nghe đây liền tràn ngập tức giận, bảo hắn đi làm những chuyện như vậy, chẳng khác nào đạp lên tôn nghiêm và chính nghĩa của bản thân.

Hai mắt tràn ngập sát khí nhìn Kuro như muốn chém đối phương ra làm trăm mảnh.

“Nếu như ta thua thì ta mặc ngươi xử trí.”

Kuro không chút sợ hãi nhìn đối phương mà cười lạnh, liên tục nhấn mạnh hai chữ yếu nhất lên: “Phó đô đốc yếu nhất ngươi có dám không ?”

Hắn không còn là trẻ trâu mà mà thế hiện cá tính bản thân.

Dù vậy không có nghĩa là kẻ nào muốn mở miệng sỉ nhục hắn là được.

Có là ai cũng phải trả giá vì hành vi.

“Được, ta đồng ý.” Onigumo gương mặt âm trầm nhìn hắn rồi nhìn sang những hải quân còn lại ở đây nói: “ta sẽ ngươi và những kẻ ở đây hiểu rõ hậu quả chống đối chính nghĩa tuyệt đối và cấp trên của mình.”

“Chuyện này ta không đồng ý.” Ain dù rất xấu hổ khi đối mặt với hắn lúc này, nhưng chuyện quan trọng này nàng không thể thấy chết mà không ngăn liền nói: “Đây hành vi ngu ngốc, mau dừng lại.”

Nàng sợ đến phát khóc, nàng cứ nghĩ hắn bị sỉ nhục nên nóng máu lên đầu mà đối phương thách đấu.

“An tâm.”

Kuro khẽ đưa tay ra xoa đầu nàng cười, rồi bước ra giữa sân đối mặt với Onigumo.

Đối với chuyện có 1 0 2 này liền khiến tất cả mọi người ở đây tập chung tinh thần mà quan sát.

Mọi người ở đây ai cũng biết Kuro là kẻ yếu nhất, đối với hành vi tìm đường chết này của hắn đều không xem trọng, dù sao việc khiêu chiến với một phó đô đốc đối với tất cả hải quân ở đây đều là bất khả thi.

“Ngay cả Hina cũng chưa dám nghĩ đến, đây rõ ràng là tìm đường chết…” Hina thở dài nói.

Binz khẽ lắc đầu với vẻ coi thường, Smoker thì nheo mắt lấy ra một điếu thuốc lớn ngậm lên miệng và đốt lửa.

Ain khẽ đưa tay lau nước mắt, bên trong kiên quyết, dù có chuyện gì xảy ra thì nàng vẫn phải bảo vệ tính mạng của hắn đến cùng.