Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Đầu Từ Đệ Tử Ma Giáo

Chương 9: Thôn người tốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy cảnh này đám người không dám tin vào mắt mình, nữ quỷ cũng không tin vào mắt mình. Hai mắt nữ quỷ trợn lên như muốn rơi ra ngoài, hoảng sợ cầu xin:

"Xin, xin đại nhân tha mạng, tiểu nữ biết tội."

Trường Sinh quay qua nhìn nữ quỷ một cái, hỏi:

"Tha ngươi, ta được lợi ích gì?".

Lời thoại rất quen thuộc, chính là lần đầu gặp Cửu U tiên tử, Trường Sinh cũng đã hỏi ra câu này.

"Tiểu nữ biết rất nhiều chuyện".

"Có thể làm người chỉ đường sao?".

Nghe Trường Sinh hỏi như thế, nữ quỷ cũng là mặt mộng, nhưng thấy thiếu niên trước mặt này không giống như đang kiên nhẫn lắm, nữ quỷ liền nói:

"Biết thưa đại nhân."

Trường Sinh gật đầu một cái buông nữ quỷ ra.

Tên kiếm khách họ Dương kia bỗng nhiễn quát lớn:

"Không được, nữ quỷ làm nhiều chuyện ác không thể tha."

Trường Sinh nhìn tên kiếm khách đó, rồi cười một cái, đầu tên kiếm khách lăn xuống đất. Cậu lười cùng kẻ yếu hơn mình giải thích.

Ba người còn lại thấy một màn cũng là nghẹn họng, ở khoảng cách xa như vậy, có thể gϊếŧ chết Dương Thiên Hựu, cùng một tay bắt lấy nữ quỷ trúc cơ, người này tu vi có lẽ là kim đan.

Thiếu nữ lục lọi trong ký ức của mình, nàng là người của Vạn Hoa các, tuổi trẻ kim đan các phái nàng không nói là quen biết hết, nhưng đa phần là có giao lưu, chưa từng có xuất hiện người trẻ tuổi này nha.

Trường Sinh lại nhìn nàng cười một cái, nhưng thiếu nữ che mặt cảm thấy nụ cười này ẩn chứa khủng bố, chưa bao giờ nàng gặp qua nụ cười xấu mà thích cười nhiều như thế.

"Đoán đúng, ta chính là người của ma giáo, nên cô sẽ có thưởng, hai người kia thì tặng kèm.

"Ngươi..", lời nói chưa ra khỏi miệng, ba cái đầu chỉnh chỉnh tề tề lăn xuống đất sắp thành một hàng.

Cậu là ai, là Trương Trường Sinh đệ tử Cửu U ma tôn, trong đầu còn là đang bao nuôi Cửu U tiên tử, vậy mà đám rác rưỡi này muốn cậu làm mồi nhử, Trường Sinh là người chuyên ỷ thế hϊếp người, lấy mạnh hϊếp yếu, cho nên lần này thỏa đáng.

Trường Sinh nhìn qua nữ quỷ đang run cầm cập, đang cúi đầu quỳ dưới đất kia liền nói:

"Ngươi tên gì?"

"Thiếu nữ tên Hề Tịnh Tuyền.".

"Rất tốt, ta tên Trương Trường Sinh, từ đây sẽ là chủ nhân của ngươi, mau đi dọn mấy cái đầu người này đi."

Trường Sinh thậm chí còn khinh thường ký kết khế ước với loại nữ quỷ này, cậu chỉ cần nó đưa cậu đi tới Diễn châu quận, liền sẽ thả nó đi, dù sao cũng là mưu sinh mà thôi, ăn người một chút có sao, người ta cũng vì đói thôi nha.

__

Buổi sáng nữ quỷ trốn vào trong tay áo của Trường Sinh, một người một quỷ đi về hướng Diễn Châu quận.

Đêm qua là một ngày khó quên với cậu, lần đầu trải nghiệm cảm giác ngủ bụi ở miếu hoang. Cảnh giới của cậu bây giờ là không cần ngủ, chỉ cần tĩnh tọa, hiệu quả tĩnh tọa đôi khi còn hơn lúc ngủ.

Nhưng đối với Trường Sinh, giấc ngủ tám tiếng một ngày mới là quan trọng nhất. Tu tiên mất đi cảm giác sung sướиɠ được đi ngủ sau khi làm công việc mệt mỏi thì tu tiên làm gì nha. Đối với Trường Sinh, gϊếŧ người bằng một ý niệm cũng là mệt mỏi nha.

Từ chỗ miếu hoang đi tới Diễn Châu quận cần phải đi ngang qua một thôn nhỏ, sau đó đi thêm một ngày là đến. Nếu phi kiếm thì chỉ mất nửa giờ.

Thôn này có tên là thôn người tốt, trong thôn cũng là có mấy trăm hộ, ở Tinh Thần đại lục, một thôn mà chỉ có mấy trăm hộ chỉ được cho là thôn nhỏ, thôn non trẻ mà thôi.

Gần tới thôn, Trường Sinh cảm thấy nữ quỷ có hơi động đậy một chút, liền hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Bẩm đại nhân, chính thôn này là người đã hại tiểu nữ."

"Ồ".

Mặc dù không thấy sắc mặt, nhưng nghe giọng nói, Trường Sinh biết Hề Tịnh Tuyền rất căm hận thôn nhỏ này.

Hề Tịnh Tuyền khi xưa là một đại tiểu thư xinh đẹp, trong một lần cùng người nhà mình ghé vào thôn để nghỉ một đêm. Thôn dân ở đây thấy nhà họ có tiền, liền gϊếŧ chết cha mẹ của nữ quỷ, nữ quỷ trốn chạy lên núi, nhưng trượt chân ngã chết, cuối cùng oán hận biến thành lệ quỷ, chỉ cần người dân trong thôn đi lên núi, nàng sẽ moi tim ăn thịt, hai tên hôm trước chính là do người trong thôn bỏ tiền ra thuê.

Trường Sinh khi biết chuyện thì cảm thấy thôn này có lẽ thú vị, liền lấy từ trong túi trữ vật ra một ít vàng bạc đá quý đeo trên người, bây giờ nhìn cậu không khác gì nhà giàu mới nổi.

"Đúng là đeo vàng liền sẽ đẹp trai lên mấy lần."

Trường Sinh bước vào trong thôn, quả nhiên là thôn người tốt, lo lắng một người xứ khác như cậu lạ nước lạ cái, nên luôn nhìn chằm chằm vào cậu.

Trường Sinh tuyển chọn một cái quán ăn gần đó, chủ quán thấy khách nhân bước vào, liền chạy tới hỏi:

"Khách quan, dùng gì?" tên chủ quán vừa hỏi vừa nhìn số đá quý đính trên tay Trường Sinh.

Trường Sinh cũng thật khéo hiểu lòng người, sợ chủ quán không nhìn rõ số đá quý trên tay mình, liền lấy tay xoa xoa cộng dây chuyên vàng trên cổ nói:

"Cho cái bánh bao ăn chơi đi."

Chủ quán sắc mặc hơi cứng đờ, thấy Trường Sinh đeo nhiều thứ đồ quý giá như vậy, còn tưởng sáng hôm nay vớ phải mối lớn, không ngờ lại chỉ gọi hai cái bánh bao.

Đang lúc tên chủ quán còn nghĩ số đá quý trên người Trường Sinh có lẽ là giả, thì tự nhiên ánh sáng mặt trời chiếu vào số đá quý, làm phản quang ra ánh sáng lấp lánh, chủ quán nhìn muốn mù cả mắt.

Sau đó cậu còn lấy ra một thỏi vàng to như nắm tay, đặt xuống bàn.

Tên chủ quán trời đất quay cuồng, cười muốn toét miệng:

"Tới ngay, khách quán xin chờ chút."

Hề Tịnh Tuyền hâm mộ chủ nhân mới của mình, ra tay liền xa hoa như vậy.

Thấy tên chủ quán kia bước vào trong, Trường Sinh lặng lẽ thu hồi lại thỏi vàng kia, móc ra mấy đồng tiền lẽ, bình tĩnh nói:

"Ta nhìn tên kia cũng không có phước dùng số vàng này, cho nên không nên lãng phí."

Nữ quỹ muốn hóa đá, lời nói vô sĩ như thế, ngươi cũng nói ra được. Nhưng nàng nghĩ cơ hội trả thù mình đã đến, tên chủ quán này cũng là một trong đám người hại gia đình nàng.

Trước đây do xác nàng chết trên núi, bị đám người phân ra làm năm, nên nàng không thể xuống thôn trả thù. Nhưng nhờ có chủ nhân không biết làm cách nào, cắt đứt liên hệ với thân xác, không còn phụ thuộc vào nó nữa, nên có thể tự do hoạt động. Mặc dù cảnh giới chỉ còn trúc cơ sơ kỳ.
« Chương TrướcChương Tiếp »