Chủ quán mang hai cái bánh bao ra, thấy trên bàn không còn thỏi vàng nữa mà thay vào đó là mấy đồng bạc lẻ.
Trong miệng hắn nói thầm gì đó rồi mang theo vẻ mặt tươi cười cứng ngắc đi vào trong.
Trường Sinh vốn là muốn hỏi ít chuyện nhưng thấy tên chủ quán lạnh nhạt như thế, liền cũng không để ý nữa.
Cậu để ý xung quanh, hoàn cảnh trong thôn rất bình thường, người dân ở đây nhìn bên ngoài cũng rất thân thiện, rất nhiều ánh mắt liền tập trung vào cậu.
Trường Sinh thấy cũng không thể ngồi mãi ở đây, chủ quán người ta còn đang nhìn mình như kẻ thù gϊếŧ cha kia kìa.
Đi một đoạn thì cậu thấy một ông lão bên đường, liền hỏi:
"Ông ơi?"
Ông lão quay qua nhìn thấy Trường Sinh, thấy đá quý đeo đầy người chiếu thẳng vào mắt lão, suýt nữa thì làm lão mù mắt:
"Có chuyện gì sao cậu trai trẻ, nhìn cậu chắc là người bên ngoài mới đến thôn này sao?".
Thấy ông lão ôn hòa nói, trong mắt lại không có một tia tham làm nào, Trường Sinh hơi kinh ngạc:
"Vâng, thưa ông. Cháu đến đây để tìm người thân."
"Ồ, ta sống ở đây từ nhỏ đến lớn, được người ta gọi là thổ địa ở đây, không biết cậu muốn tìm ai?".
Thấy khuôn mặt tự tin vuốt vuốt râu của ông lão này, Trường Sinh cũng không thừa nước đυ.t thả câu nữa, mà nói:
"Không biết ông có biết phú ông nhà họ Hề?"
"Họ hề à? Hình như là nhà giàu nhất thôn, nằm ở cuối thôn, đi thẳng theo đường này, thấy nhà nào to nhất chính là họ Hề".
Trường Sinh cảm tạ ông lão rồi đi theo chỉ dẫn, trong tay áo của cậu lúc này truyền đến tiếng nói:
"Không thể nào,cha mẹ tiểu nữ cùng mười mấy người đi theo đều bị sát hại, trong đêm đó tiểu nữ nhìn thấy rõ."
Trường Sinh cũng không để ý lời nữ quỷ lắm, cậu muốn xem việc này như thế nào, cảm thấy khá thú vị, chứ không phải là tới đây giúp nữ quỷ báo thù.
Đi một hồi thì hai người cũng đã đến, khác với những nhà còn lại trong thôn, căn nhà này khá rộng, chỉ cần nhìn thấy cánh cửa cao lớn đóng chặt, cùng hai con sư tử đá to gấp mầy lần mình, thì Trường Sinh liền biết đây là nhà giàu quyền quý mà mình muốn tìm.
Ở trước cửa còn dán hai cái kính bát quái, đây là sản phẩm mới nhất của Vô Cực tông, có tác dụng chiếu yêu trừ ma, ma quái dưới kim đan bị nó chiếu vào liền sẽ suy yếu đi, nhưng giá cả rất đắt, tu sĩ bình thường còn khó có được, nói gì phàm nhân.
Nhìn thấy hai cái kính chiếu yêu cứ tập trung vào mình chiếu chiếu, như máy quét ở sân bay, Trường Sinh hơi khó chịu cái đồ chơi này. Dù gì trên người cậu chỉ là chứa chấp nữ quỷ thôi nha, làm gì mà khó khăn như thế.
Trong tay áo nữ quỷ cũng có cảm giác khó chịu, nhưng lại có một luồng khí bao phủ lấy nàng, chính là Cửu U chi khí, giúp cho nàng thoải mái hơn, thậm chí còn cảm thấy cơ thể như được tẩm bổ.
Trường Sinh lúc này thu lại đám đá quý trên người, tế ra Vạn Ma kiếm, vỏ kiếm được làm bằng Vạn Ma chi khí, nhưng có được Cửu U chi khí che đậy đi khí tức tà ác, trên đầu còn mang theo một cái nón ba tầm.
Cậu thấy khi bước vào thôn, đám người mặt dù luôn nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng không một ai nổi sát tâm cả. Với trên đường đi thấy trên phố dán bảng tìm cao nhân trừ ma, cậu thấy có điều gì đó thú vị sắp xảy ra cho nên đến xem thử.
Người làm trong nhà nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa liền chạy ra xem thử. Trước mắt tên người làm là một thiến niên đội nón ba tầm, trên eo còn đeo theo một thanh kiếm, nhìn hắn mĩm cười.
"Ngươi là ai?".
"Đến đây trừ ma."
Tên người làm nghe vậy thì hiểu ý, nhưng nhìn Trường Sinh tuổi tác bên ngoài còn rất trẻ, khuôn mặt thường thường không có gì lạ. Những người như cậu đến trừ ma đã đổi mấy đợt. Nếu không phải lão gia căn dặn, ai đến trừ ma cứ để họ vào, thì tên người làm này đã đóng cửa đuổi chó.
"Mời ngài đi theo."
Tên người làm vẫn là thành thật dẫn Trường Sinh đi tới gặp chủ nhà.
Trường Sinh để ý trong nhà sân rất rộng, ở phía xa xa còn có một cái giếng nhỏ, trong giếng tiết ra chút tử khí.
Băng qua sân lớn chính là vào sảnh lớn của ngôi nhà, tên người làm mở cửa ra, bên trong có một người đàn ông trung niên mập mạp, ăn mặc sang trọng, quần áo đầy màu sắc, bên cạnh còn có một tên đạo sĩ trẻ.
"Lão gia, đây là nhân sĩ muốn đến trừ ma." tên người làm nói ra.
Mà người đàn ông mập mạp kia chính là chủ nhà ở đây, nghe nói Trường Sinh đến đây trừ ma, liền đứng dậy tới gần cậu:
"Cảm ơn tráng sĩ đã đến đây trừ ma, ta tên Hề Đức Phúc, còn vị này cũng là mới đến, chính là đạo sĩ mao sơn Doãn Chú Bình."
Thấy Hề Đức Phúc nhiệt tình như thế Trường Sinh cũng thấy hơi ngạc nhiên, nhìn thái độ người làm cậu đoán được người như cậu nhận việc này không ít, bây giờ cậu bề ngoài cũng là thường thường, đáng lẽ ra chủ nhà không nên nhiệt tình như thế mới đúng.
"Tại hạ tên Trương Người Tốt. Trừ ma là chuyện nên làm, chuyện nên làm." Trường Sinh khách sáo một câu rồi tiến lại ngồi xuống ghế gần đó, nhìn tên đạo sĩ Doãn Chú Bình này, còn trẻ lại đẹp trai, hơi khiến cho cậu hâm mộ.
Hề Đức Phúc nghe tên cậu thì cũng không lấy làm lạ, biết đây là tên giả, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không ra, vì cái gì không gọi là Trương Hảo Nhân, tên như thế tao nhã biết bao, mà đi gọi là Trương Người Tốt. Doãn Chú Bình cũng chỉ là nhìn cậu cười một cái.
Nhưng trong tay áo của Trường Sinh, nữ quỷ lúc này tâm tình muốn không kìm chế nổi, đây rõ ràng là cha nàng, mấy tháng trước chính mắt nàng thấy cha nàng bị gϊếŧ đi.
Nhưng sao bây giờ cha nàng lại đứng trước mặt nàng, lại còn muốn thuê người gϊếŧ nàng lần nữa. Hai hàng nước mắt của Hề Tịnh Tuyền rơi xuống như mưa, nàng không hiểu vì cái gì sự đời lại luôn biến đổi như thế.
Thấy cảm xúc của nữ quỷ tăng cao, xung quanh âm khí càng nặng. Trường Sinh liền chấn an nàng:
"Đừng làm bậy, để ta xem mọi chuyện thế nào đã."
Nghe chủ nhân mình nói như vậy, Hề Tịnh Tuyền lúc này mới có chút bình tĩnh lại.
Hề Đức Phúc lúc này thấy trời còn là ban ngày, dương khí lại thịnh, nhưng xung quanh không khí hơi lạnh lẽo, lại có như có ánh mắt đang quan sát lấy hắn.
Hắn có chút hơi sợ, nhưng lại thoáng thoáng có cảm giác gì đó khó diễn tả, như đã thân quen từ lâu, bên cạnh hắn còn có hai vị trừ ma, trong nhà càng là có kính chiếu yêu, yêu ma quỷ quái không thể làm gì được hắn.
Doãn Chú Bình lúc này nói muốn trở về phòng chuẩn bị một vài thứ trước khi lên núi trừ ma. Hề Đức Phúc gọi người làm dẫn hắn về phòng đã chuẩn bị sẵn, lúc này mới quay qua Trường Sinh nói:
"Người Tốt tráng sĩ, chẳng hay là người môn phái nào?".
Nghe Hề Đức Phúc nói như thế, Trường Sinh dự định khai mình đến từ Cửu U giáo, nhưng sợ hắn tại chỗ qua đời. Dù sao Cửu U giáo tiếng ác đồn xa, người đời hiểu lầm Cửu U giáo quá nhiều, thôn này lại gần Diễn châu quận như thế, không thấy tận mắt cũng nghe da^ʍ danh đi.
Có người đồn tín đồ Cửu U giáo gian da^ʍ vô độ, có người nói Cửu U giáo thờ chúa tể bóng đêm, thường gϊếŧ tình lữ của mình để hiến tế đổi lấy sức mạnh, đủ các lại truyền thuyết.
"Tại hạ đến từ Đông thổ, đến đại lục du lịch, đệ tử của Đông phương bất bại, truyền nhân đời thứ hai tám của Độc cô cầu bại chân nhân."
Hề Đức Phúc nghe nói mà khϊếp sợ, mặc dù hắn chưa nghe đến Đông thổ là ở đâu, nhưng Thương Mang đại lục lớn không thể đo điếm, hắn chỉ là một nhà giàu ở phàm tục nào dám truy xét.
Với lại đối phương còn tự xưng là truyền nhân của chân nhân, Hề Đức Phúc không hiểu về tu hành, nhưng chân nhân hắn là có chút hiểu, chính là kim đan kỳ đại năng dời núi lấp biển đó nha.
"Thì ra là đệ tử của Đông Phương bất bại chân nhân, kính ngưỡng đã lâu kính ngưỡng đã lâu
"
Trường Sinh nghe xong thì lấy làm kì lạ, rõ ràng là cậu bịa ra, ở đâu ra lại còn kính ngưỡng đã lâu, nhưng nhìn Hề Đức Phúc vẻ mặt như là một tên hai mươi năm mới gặp lại bạn thân của mình, Trường Sinh không tìm ra được sơ hở, lẽ nào có cái người gọi là Đông phương bất bại.
"Lão gia có thể nói sơ qua tại sao lại muốn trừ nữ quỷ này được không?".