Từ Uyển cũng nhìn thấy tư thế đi lại kỳ quái của người phụ nữ kia, nhưng đối với cô mà nói, nhiều một chuyện chẳng bằng ít một chuyện. Thậm chí chị còn ấn đầu Đồng Đồng lại không cho con bé quay đầu nhìn, rồi nhỏ giọng nhắc nhở Đông Chí: “Buổi tối lúc ngủ cậu nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Đông Chí gật gật đầu: “Chị Từ cũng vậy, dẫn Đồng Đồng ra ngoài chơi cũng không dễ, có chuyện gì gấp cứ gõ cửa phòng tôi.”
Từ Uyển dịu dàng nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Trở lại phòng, Đông Chí không đặt quá nhiều lực chú ý lên người nữ nhân kia. Đoạn đường này chuyện lạ hắn gặp phải đã quá nhiều rồi, không để ý có thêm một cái nữa đâu.
Hắn lấy giấy vàng, chu sa và bút lôиɠ ʍυa ở trên đường ra, dùng nước khoáng làn lỏng chu sa, tràn ngập phấn khởi bắt đầu học vẽ Minh Quang phù.
Dựa theo lời giải thích của Hà Ngộ, lúc làm lỏng chu sa, dùng nước khoáng so với dùng nước cung cấp từ hệ thống hiệu quả sẽ tốt hơn, vì nước khoáng ẩn chứa nhiều khoáng sản, cũng càng gần với thiên nhiên.
Vẽ phù thật ra là phương pháp môi giới do con người tạo ra, dùng bùa chú để câu thông thiên địa. Giấy dùng gỗ chế thành, bản thân thuộc về Mộc, mà giấy mang sắc bàng liền đại biểu cho Thổ. Thổ trong ngũ hành nằm ở vị trí chính giữa, thể hiện thiên địa chính khí, mà chu sa bản thân thuộc Hỏa, dùng nước hóa lỏng chu sa liền ẩn chứa thuộc tính “Thủy”, cái này đại khái là đã tập hợp được các thuộc tính ngũ hành.
Theo lời Hà Ngộ từng nói, còn có người cố ý thêm nhũ vàng vào trong chu sa, khiến ngũ hành đầy đủ, sinh sôi không dứ, đạt đến hiệu quả chân chính của hàng yêu phục ma. Chỉ là lúc hắn nói lời này quá cợt nhả, Đông Chí cho là hắn đang nói phét cho vui.
Kỳ thực Đông Chí cũng không ôm kỳ vọng quá lớn đối với hiệu lực của phù chú. Chủ yếu là hắn cảm thấy có hứng thú với bản thân bản vẽ bùa. Xuất phát từ nghề nghiệp cùng yêu thích, thuần túy coi vẽ phù là “Hoàn thành một bức tranh”, cũng tin tưởng văn hóa phù chú cổ xưa Trung Quốc, có thể lưu truyền nhiều năm như vậy, nhất định là có mị lực của riêng nó.
Tổ tiên thời thượng cổ đem hội họa liên hệ cùng với hàng yêu phục ma, cũng vì thực tiễn thay đổi, Hà Ngộ vì hắn mở ra một cánh cửa lớn đi về phía thế giới thần bí này.
Đông Chí ngập tràn phấn khởi quả nhiên không dừng lại được, một hơi vẽ hàng trăm tấm, lại từ đó lấy ra hai tấm vừa ý nhất, dựa theo phương pháp Hà Ngộ dạy gấp thành hình tam giác, đặt ở trong túi.
Lại nhìn thời gian, vậy mà đã qua hai tiếng đồng hồ. Đầu hắn đầy mồ hôi, hơn nữa bụng đói cồn cào, giống như chạy maratong cả chục kilomet.
Hắn nghĩ thầm, may mà mình mang đồ ăn khuya về theo, thu dọn mặt bàn một chút, chơi game giải quyết xong đống lưỡi vịt muối tiêu, đang chuẩn bị đi tắm, liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Nhìn qua mắt mèo, Đông Chí thấy Từ Uyển.
Từ Uyển nắm tay Đồng Đồng, vẻ mặt khó xử.
“Tiểu Đông, cậu vẫn chưa ngủ chứ? Tôi muốn xuống dưới lầu mua chút đồ ăn, có thể gửi Đồng Đồng ở tạm chỗ cậu một lúc không? Tôi đi mấy phút là về rồi, để con bé ở một mình trong phòng, tôi không yên tâm được.”
Thanh âm nói chuyện của chị rất nhẹ, cho dù có cự tuyệt cũng không sao. Nhưng mà loại chuyện này cũng không gây phiền phức gì, Đông Chí vẫn rất vui vẻ đồng ý: “Được, cứ để Đồng Đồng ở chỗ tôi ngồi chơi đi!”
Hai người hàn huyên vài câu, Từ Uyển đang định ra ngoài, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh vỡ nát, một lát sau, lại thêm một tiếng trầm đυ.c do vật nặng rơi xuống đất.
Lúc này đã là hơn người giờ gần mười một giờ đêm, vị trí khách sạn nằm ở vị trí trung tâm, phía sau phố thương mại của thành phố, mơ hồ có thể nghe thấy sự náo nhiệt từ phố thương mại bên kia, nhưng cũng không quá mức ồn ào, khách hàng ở tầng cao, nếu đóng hết hai cánh cửa lại, thì vẫn rất yên tĩnh.
Nhưng mà Đông Chí không hề đóng cửa sổ, cho nên sau khi tiếng trầm đυ.c kia vang lên, bọn họ liền nghe thấy tiếng rít gào từ dưới lầu.
Tiếng thét thê thảm xuyên thủng bóng đêm, truyền rõ vào gian phòng ở tầng chín, khiến lòng Đông Chí không khỏi có chút lộp bộp.
Hắn và Từ Uyển nhìn nhau. Hai người không hẹn mà cùng đi tới bên cửa sổ nhìn xuống thăm dò, liền nhìn thấy trên đất hình như có một người đang nằm, từ dưới đầu người này, chất lỏng màu tối chậm rãi uốn lượn chảy ra.
Dưới lầu đã tụ tập không ít người qua đường vây xem, mà phần lớn đều không dám lại gần, có lẽ đã có người báo cảnh sát, lúc đám Đông Chí còn đang ngẩn người, còi xe cảnh sát đã vang lên từ phía phố thương mại xa xa.
Từ Uyển đột nhiên kinh hoàng che miệng, lắp bắp nói: “Cái người kia, hình như là nhảy xuống từ phòng cách vách…”
Đông Chí cũng phát hiện, không chỉ như vậy, từ nơi này nhìn xuống, hắn còn cảm thấy người kia có chút quen mắt.
Để chứng minh suy đoán của mình, hắn đưa mẹ con Từ Uyển về phòng, liền đi xuống đại sảnh khách sạn ở dưới lầu.
Tin tức có người nhảy lầu nhanh chóng truyền ra, quầy rượu có không ít người đứng, trong đó phần lớn là người của khách sạn, còn có bảo an trong khách sạn cùng với đám người quản lý đại sảnh. Vẻ mặt người người kinh hoàng, nghị luận sôi nổi, còn có khách đi đến trước quầy yêu cầu trả phòng. Hai cô bé đứng trông quầy căn bản không ứng phó nổi, trong lúc nhất thời sứt đầu mẻ trán, tình cảnh rối như tơ vò.
Đông Chí đứng ở phía sau đám người, nhưng hắn vẫn từ quần áo trên người đối phương, nhận ra được người kia quả nhiên chính là cô gái hắn vừa gặp thoáng qua trên hành lang lúc nãy.
Nhảy xuống từ tầng chín, một chiếc giày cao gót màu đỏ dễ thấy vẫn còn đeo trên chân đối phương, cái còn lại thì nằm ở cách đó không xa, vết máu còn chưa khô cạn, từ dưới thân người chết chậm rãi lan ra. Đông Chí nhanh chóng lui về phía sau một bước, khiến tầm mắt rời khỏi cảnh tượng khiến người ta thấy không khỏe này, tay không tự chủ sờ lên Minh Quang phù trong túi.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, Đông Chí cảm thấy tâm tình của bản thân từ từ chậm rãi bình ổn lại, cũng không cảm thấy quá sợ hãi nữa.
Cảnh sát nhanh chóng chạy tới, bắt đầu quây đường cảnh giới, lấy lời khai từ nhân viên khách sạn. Đông Chí không tiếp tục ở lại xem náo nhiệt, mà mau chóng quay về phòng trên tầng.
Hiện tại, vào loại thời điểm này, muốn đổi khách sạn cũng quá phiền toái, nhưng hắn chuẩn bị sáng sớm mai sẽ rời đi.
Mới vừa nằm xuống, cảnh sát liền đến gõ cửa.
Hiển nhiên bọn họ đã biết người chết trọ ở căn phòng cách vách Đông Chí, tới hỏi thăm tình huống. Đông Chí đem tình hình nói rõ lại từng chữ, ngay cả lúc ngẫu nhiên gặp mặt trên hành lang phát hiện hành vi cổ quái của đối phương cũng kể ra hết. Người chết và Đông Chí có bắc tám cái gậy tre cũng không liên quan gì với nhau được, lại hơn nửa là tự sát, cho nên cảnh sát thực chất cũng chỉ tới lấy lời khai theo lệ, xin số điện thoại và số chứng minh thư của hắn, liền đóng gian phòng xảy ra chuyện lại đợi điều tra.
Không qua bao lâu, Đông Chí mơ hồ nghe thấy tiếng gõ nhẹ từ của phòng sát vách, có lẽ là mẹ con Từ Uyển cũng bị hỏi rồi.
Hắn lăn lộn nửa ngày trên giường mới ngủ, trước khi ngủ còn cố ý mơ đèn toilet. Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, lúc nửa đêm mơ màng ngủ, có nghe thấy tiếng vòi nước trong toilet mở ra và tiếng nước chảy róc rách, lại cảm thấy có người đứng ở bên giường, nhưng mỗi lần đối phương muốn dựa gần vào, liền giống như bị một thứ gì đó vô hình đẩy ra, cuối cùng chỉ có thể không xa không gần đứng đó nhìn chằm chằm Đông Chí, ánh mắt cũng càng lúc càng oán độc.
Đông Chí có cảm giác được, chỉ là thân thể quá mệt mỏi, mí mắt căn bản không mở ra nổi, cho nên đến cuối cùng, từ lúc nào ý thức triệt để rơi vào giấc ngủ sâu cũng quên mất.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chuyện đầu tiên hắn làm chính là vươn tay lấy tấm bùa hộ mệnh kia ra. Kết quả phát hiện, tấm Minh Quang phù hôm qua còn mới tinh vậy mà đã biến thành bộ dáng cháy đen xì.
Đông Chí bị dọa cho phát sợ, giải thích duy nhất chính là e rằng tối qua thật sự có thứ gì đó muốn tới gần hắn, kết quả phù văn có tác dụng, nhưng cũng bởi vậy mà “Hy sinh” rồi.
May mà ngày hôm qua vẫn còn một tấm, hắn cũng lười giằng co, trực tiếp lấy ra khỏi túi đeo lưng, sau đó thu thập qua loa hành lý, đi xuống dưới lầu trả phòng.
Lúc ra khỏi cửa, hắn cố ý quay đầu lại liếc mắt nhìn gian phòng có chuyện, cửa đóng chặt chẽ, bên ngoài còn dán giấy niêm phong.
Đông Chí vốn muốn tới gõ cửa phòng mẹ con Từ Uyển xem tối hôm qua có gặp phải chuyện kỳ quái nào hay không, mà nghĩ lại thôi, hỏi cũng chỉ khiến cho người ta càng thêm phiền não. Nếu như Từ Uyển cảm thấy không ổn, tất nhiên sẽ đi trả phòng đổi khách sạn.
Trải qua chuyện đêm qua, hôm nay trên phương diện này khách sạn đã có kinh nghiệm. Đối với khách hàng muốn trả phòng, không nói hai lời liền làm thủ tục, bảo an trong đại sảnh khách sạn cũng tăng từ hai người lên bốn người, đứng ở cửa như gặp đại địch nhìn chằm chằm phóng viên muốn phỏng vấn chụp ảnh ở gần đó.
Ra khỏi khách sạn, Đông Chí liền đi thẳng đến trạm xe lửa. Trải qua chuyện mấy ngày vừa rồi, đối với việc ngồi tàu, hắn vốn vẫn còn chút mâu thuẫn, nhưng mà một đường này bình an thuận lợi, cũng không xảy ra chuyện gì cả.
Tối hôm đó, hắn liền đến trạm Bạch Hà, cũng chính là cái được người đời gọi là Bạch Hà lưỡng đạo*.
*Bạch Hà lưỡng đạo: Do khu vực dân cư sinh sống nằm ở bên hai bờ sông Bạch Hà cho nên mới lấy tên là Bạch Hà lưỡng đạo – hai đường Bạch Hà.
Đông Chí tùy tiện tìm một cái nhà trọ ở bên cạnh trạm xe nghỉ ngơi qua đêm. Sau khi rời khỏi khách sạn, các loại chuyện cổ quái hình như cũng theo đó rời xa, cuối cùng cũng coi như khiến cho người ta thở phào một hơi.
Sáng sớm hôm sau, Đông Chí tìm tới một đoàn lẻ sắp đi tới núi Trường Bạch, đưa tiền vé, leo lên xe chung ngồi.
Hắn tìm một vị trí không quá cuối ngồi xuống, cô gái ngồi cạnh chủ động chào hỏi hắn, hai người hàn huyên vài câu, Đông Chí biết được tên đối phương là Trương Hành, mới vừa tốt nghiệp đại học, vốn định đi du lịch cùng bạn, kết quả bạn đột nhiên có việc rút lui, tiền thì đã trả rồi, không thể làm gì khác hơn là đến tham gia một mình. Cũng may, đoàn đội đều là người trẻ tuổi, dẫn đội cũng là một người khá săn sóc.
Đông Chí lúc này mới biết, trên xe ngoại trừ hắn ra, toàn bộ đều là thành viên của đoàn du lịch, chuẩn bị đến núi Trường Bạch tiến hành du lịch ngoài trời.