Quyển 1 - Chương 5: Tàu Hỏa Xuân Thiên (5)

Đông Chí được an bài ngủ ở giường đối diện với giường của người đàn ông.

Thân thể của hắn kỳ thực đã uể oải đến mức như vừa chạy xong 10km, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, sau khi lăn qua lộn lại cả tiếng, mới dần dần tiến vào trạng thái mơ màng.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như hắn có nghe thấy tiếng cửa phòng riêng toa giường mềm bị đẩy ra, lại nghe thấy lời dạy dỗ của người đàn ông với Hà Ngộ, nói không nên đưa mình tới đây.

Hà Ngộ liền nói: “Trước khi nhân viên phục vụ kia xảy ra chuyện, bọn tôi cũng không phát hiện chuyện gì lạ. Tôi còn tưởng rằng có bọn tôi ở đây, chúng nó sẽ kiêng kỵ, không dám dễ dàng ra tay, nhưng hiện giờ tôi phát hiện, chúng nó ra tay hình như là có tính công kích tương đối.”

“Không thể nào!” Còn có thanh âm của một đứa bé vang lên, rất xa lạ.

Từ đâu mọc ra một đứa nhỏ? Đông Chí kỳ quái nghĩ.

Hắn vốn nghiêng người ngủ, mặt quay về phía vách tường, mà giờ khắc này đầu óc loạn thành một đống, muốn lật mình nhìn lén đứa trẻ kia, lại phát hiện thân thể vô cùng nặng nề, ngay cả trở mình cũng khó khăn.

Đứa bé kia còn đang nói chuyện: “Những thứ đó không có thần trí, chỉ có thể hút tinh huyết con người, làm sao có khả năng cố ý lựa chọn đối tượng?”

Người đàn ông nói: “Trên chứng minh thư của người nhân viên phục vụ đã chết kia viết sinh ngày 21 tháng 8 năm 1975.”

Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại.

Cái ngày này có điểm gì đặc biệt à? Đông Chí ngơ ngơ ngác ngác nghĩ.

Hà Ngộ a một tiếng: “Ngày 21 tháng 8 năm 1975, theo lịch âm chính là 15 tháng 7! Năm âm tháng âm ngày âm, không phải canh giờ hắn sinh ra cũng là âm chứ?”

Đứa nhỏ ngơ ngác: “Chẳng lẽ thực sự có người đứng sau thao túng? !”

Hà Ngộ: “Cho nên tôi mới giữ cậu ấy lại, tránh để cậu ấy bị biến thành người bị hại tiếp theo.”

Trầm mặc một lát, Đông Chí nghe thấy người đàn ông nói: “Đoạn đường này anh tự để ý cậu ta.”

Hà Ngộ vỗ ngực bảo đảm: “Tôi làm việc anh cứ yên tâm!”

Đứa nhỏ lành lạnh nói: “Cũng là vì anh cho nên mới không yên tâm. Cũng không biết là ai lần trước đi toilet quên mang giấy theo, đem giấy vàng vẽ bùa đều dùng sạch, hại đội chúng ta thiếu chút nữa là rớt hạng!”

Hà Ngộ ồ một tiếng: “Vì một túi đồ ăn vặt, đặc biệt trở về quán ăn lấy, bỏ lỡ thời gian, để cho mấy con cá lọt lưới, hại chúng ta đến giờ phải thức suốt đêm trên xe lửa, người này nhất định không phải là ngươi đâu nhỉ?”

Người đàn ông: “Ầm ĩ xong chưa?”

Thanh âm của hắn không thấy tức giận, nhưng hai người kia lại lập tức tắt tiếng.

Đông Chí còn muốn nghe tiếp, lại tự dưng cảm thấy có một cơn mệt mỏi kéo tới, khiến cho hắn không làm sao duy trì nổi tỉnh táo, cứ như vậy nằng nền ngủ thϊếp đi.

Hắn tưởng chính mình có khi còn gặp ác mộng gì đó, kết quả đừng nói là đèn l*иg da người, ngay cả người nhân viên phục vụ kia cũng không thấy, một đêm ngon giấc, mở mắt lần nữa trời đã sáng choang rồi.

Dư quang thoáng nhìn, tàu hỏa đã dừng lại không di chuyển, đang đỗ lại tại bến trả khách. Hắn nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đầu chín giờ sáng, hẳn là đến Sơn Hải Quan rồi.

Sắc trời xanh đến mức tựa như hồ Cửu Trại, một tầng nhạt một tầng đậm, ngay cả tâm tình mù mịt cũng bị xua tan đi, trở nên sáng ngời.

Đông Chí thở cử động cánh tay, nhất thời eo mỏi lưng đau, không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, vươn mình ngồi dậy.

Một đôi mắt không chớp lấy cái nào đang nhìn hắn.

Đông Chí giật mình.

Giường dưới đối diện có một đứa bé ngồi xếp bằng, cầm trong tay là một gói thạch hút hoa quả, miệng hút chùn chụt.

“Anh bạn nhỏ, có phải cháu lạc đường rồi không?” Hắn hỏi.

Đứa nhỏ không để ý tới hắn, mãi đến tận khi hút sạch gói thạch hoa quả, mới nói: “Ngươi là heo đầu thai sao, vậy mà cũng ngủ được!”

Đông Chí: …

Hắn nghe ra rồi, tối hôm qua thảo luận cùng với đám người Hà Ngộ, có vẻ chính là đứa nhóc này.

Đứa nhỏ thấy hắn ngồi ngẩn người, cười xì một tiếng, không biết lấy từ chỗ nào ra một gói thạch nữa, lại bắt đầu hút.

Đông Chí nói thầm trong lòng, nhóc mới là heo đi?

Nhưng mà nghĩ lại thì, so đo với một đứa bé cũng có được gì đâu, hắn vẫn là mở ba lô, lấy từ bên trong ra một túi hoàng đào khô.

“Ăn không?”

Đứa nhỏ lộ vẻ do dự.

Đông Chí đưa đồ ăn vặt tới: “Hãng hoàng đào khô này không khô lắm đâu, chua chua ngọt ngọt, nhà họ làm sơn tra đường phèn và hồng hạnh khô cũng rất được đó.”

Đối phương quả nhiên động lòng rồi, nhận lấy đồ ăn vặt, không nói hai lời mở ra, lấy vài miếng bỏ vào trong miệng, hai má nhất thời phồng cả lên.

Nhưng nó lớn lên quá đáng yêu, bộ dáng có khó coi cỡ nào đi chăng nữa cũng trở nên có thể tha thứ.

Cắn người miệng mềm, thái độ của đứa nhỏ có khá hơn được chút.

Đông Chí chủ động giới thiệu bản thân: “Tôi là Đông Chí, họ Đông, chính là Đông Chí trong lễ Đông Chí kia.”

Đứa nhỏ ngạo mạn mà thận trọng gật gật đầu: “Khán Triều Sinh. Khán trong khán kiến*, mãn xuyên phong vũ khán triều sinh**.”

*Khán kiến: Nhìn thấy.

** Mãn xuyên phong vũ khán triều sinh: Đầy trời mưa gió xem sóng vỗ.

Đông Chí mờ mịt: “Có cái họ này à?”

Đứa nhỏ hếch cằm lên, đôi mắt gần như muốn hất lên đến trời: “Coi như trước đó không có, sau ta, liền có.”

Lời nào rất bạo ngược, lại chẳng thích hợp với nhóc chân ngắn. Đông Chí tưởng tượng thấy một con mèo đứng trên hòn non bộ rít gào, không so đo với thái độ của nó, trong lòng còn cười lên ha hả.

Sau đó hắn cùng đối phương tán gẫu về chuyện đồ ăn vặt. Khán Triều Sinh quả nhiên cảm thấy rất hứng thú, không còn bộ dạng cách người ngàn dặn như vừa nãy nữa.

Sau hừng đông, tàu hỏa càng thêm náo nhiệt. Tất cả những chuyện phát sinh đêm qua phảng phất chỉ như một cơn mơ, chỉ có dấu tay xanh tím còn chưa rút đi dưới lớp áo sơ mi, nhắc nhở hắn mọi chuyện không phải là ảo giác.

Mãi cho đến bốn giờ chiều, lúc đoàn tàu sắp đi đến trạm cuối, cuối cùng người đàn ông kia mới xuất hiện.

Vẻ mặt của hắn mệt mỏi, đã đến mức khó có thể che giấu.

Khán Triều Sinh lập tức nhảy xuống khỏi giường: “Long lão đại, sao rồi?”

Đông Chí nghĩ, hóa ra hắn họ Long.

Người đàn ông nói: “Tiêu diệt ba con, hẳn là xấp xỉ rồi. Hà Ngộ đâu?”

Khán Triều Sinh nhún vai: “Không biết lại chạy đi đâu rồi!”

Tàu hỏa chậm rãi dừng sát trạm cuối Trường Xuân, tiếng loa phát thanh nhắc nhở lữ khách xuống xe vang lên. Người đàn ông nhìn về phía Đông Chí, tựa hồ muốn hỏi sao hắn còn chưa xuống xe.

Đông Chí sờ mũi một cái: “Lần này rất cảm tạ các anh, đợi đến lúc xuống xe, tôi có thể mời các anh một bữa không?”

Khán Triều Sinh nháy mắt mấy cái: “Ăn cái gì?”

Người đàn ông lại nói: “Không cần đâu.”

Khán Triều Sinh chu miệng lên, nhưng cũng không kháng nghị, hoàn toàn không có vẻ hung hăng như khi ở trước mặt Đông Chí.

Không biết có phải do chiết xạ ánh sáng hay không, Đông Chí phát hiện sắc mặt người đàn ông tái nhợt đến mức gần như trong suốt.

Trong nháy mắt không biết dũng khí từ đâu chui ra, hắn không nhịn được hỏi: “Không để tôi mời cơm, vậy tôi có thể biết tên của anh không?”

Đối phương lại nhàn nhạt một câu: “Không cần đâu.”

Khán Triều Sinh ở sau lưng người đàn ông nháy mắt với Đông Chí, lộ ra vẻ mặt cười nhạo.

Hắn có chút nhụt chí, muốn tiếp tục kéo dài nữa cũng không còn lý do, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy nói lời từ biệt với bọn họ, lại đem đồ ăn vặt trong túi đeo lưng đưa hết cho Khán Triều Sinh, nhờ đối phương giúp nói lời cáo biệt với Hà Ngộ.

Có lẽ là vì nể mặt mấy thứ đồ ăn vặt này, Khán Triều Sinh chủ động đưa tiễn Đông Chí, đang lúc hắn xuống xe, liền mở lòng từ bi nói cho hắn biết: “Lão đại tên Long Thâm.”

Đông Chí theo bản năng hỏi: “Thâm nào cơ?”

Khán Triều sinh lườm một cái: “Thâm trong thâm thiển*.”

*Thâm thiển: Sâu cạn, nông sâu

Đông Chí sững sờ ồ một tiếng, mắt thấy Khán Triều Sinh đi vòng lại toa xe, thân ảnh biến mất trong tầm mắt.

Long xuất thâm đàm, linh thông cửu thiên*.

*Rồng thoát hồ sâu, vượt chín tầng trời

Tên rất hay.

Người bên cạnh vội vội vàng vàng, tình cờ có người quay đầu lại liếc hắn một cái.

Đợi một hồi lâu, cũng không đợi được đám người Long Thâm và Khán Triều Sinh đi ra. Đông Chí đoán bọn họ có khả năng đã rời đi từ một cánh cửa khác, không thể làm gì khác hơn là ra khỏi trạm một mình.

Hắn nghe đồng nghiệp quê ở Trường Xuân nói qua, không khí chỗ này không tươi đẹp được như tên gọi, hàng năm cũng có không ít sương mù. Mà Đông Chí cảm thấy bản thân mình thật may mắn, gặp được lúc thời tiết khá tốt, vừa ra ngoài ngẩng đầu, bầu trời xanh thẳm từ từ trải ra trên đỉnh đầu hắn, khiến người ta cảm thấy sung sướиɠ từ tận đáy lòng.

Hắn đón xe đi đến khách sạn mà mình đã đặt trên mạng trước đó ngủ lại. Sau khi từ chức đầu óc thoải mái, tâm tình Đông Chí rất là vui vẻ. Sau một đêm nghỉ ngơi, bóng tối trên xe lửa ngày đó đã sớm bị hắn quăng lên đến chín tầng mây. Hắn sắp xếp xong xuôi hành lý, liền đi tới trước quầy tiếp tân của khách sạn dò hỏi tuyến du lịch bản địa.

Sau quầy là một cố bé, rất nhiệt tình đề cử cho hắn một chuyến du lịch trong ngày ở Trường Xuân. Đông Chí nhìn quét qua nội dung một chút, phát hiện phía trên đều là công viên hổ và quán dân tộc gì đó, liền lắc đầu một cái: “Có loại nào khoảng hai ba ngày đường không? Muốn mấy cái phong cảnh tự nhiên nhiều chút ấy.”

“Vậy nếu không anh tới núi Trường Bạch đi, từ nơi này ngồi tàu hỏa đi qua cũng không xa lắm, đi chuyến tàu sáng, buổi chiều là đến được rồi, sau khi đến trạm có thể kết đoàn với mấy đoàn lẻ cùng nhau đi chung xe. Anh cứ trực tiếp trả thù lao rồi leo lên xe chung là được rồi.”

NOTE: Ở các nước hiện giờ hay có kiểu du lịch kết đoàn từ những người đi chơi lẻ, họ ko quen nhau, chỉ cùng nhau đến một nơi nên kết đoàn lại đi chung cho vui và rẻ.

Đông Chí cảm thấy chủ ý này rất được. Hiện giờ không phải thời điểm nghỉ đông và nghỉ hè, mùa ế hàng chắc cũng không có bao nhiêu người, có thể nghỉ ngơi khoảng mấy ngày, cũng có thể tìm một chỗ yên tĩnh vẽ phong cảnh.

Cảm ơn đối phương, hắn lại hỏi địa chỉ chợ đêm và mấy chỗ gần đó có thể du lãm, liền rời khỏi khách sạn đi thẳng tới chợ đêm.

Thời gian còn sơm, mà hai bên đường ngựa xe đã lục tục bày sạp hàng, chuẩn bị mở màn cho buổi tới sắp đến. Chỗ đồ ăn Đông Chí ăn trên tàu hỏa đã sớm tiêu hóa sạch, thấy thế một đường đi dạo một đường ăn, chờ đến khi đi đến cuối chợ, bất tri bất giác bụng đã tròn vo.

Đông Chí chưa hết thòm thèm, liền mua thêm một túi lưỡi vịt muối tiêu, lúc này mới quay đầu đi về phía khách sạn.

Mấy tờ tiền giấy bị gió thổi bay đến dưới chân, bị hắn không cẩn thận đạp phải, ông chủ quán hương nến bên cạnh nhanh chóng chạy đến.

“Thật ngại quá, thật ngại quá, mới vừa rồi gió lớn quá!” Lão bản vội vàng nói xin lỗi. Hắn biết có vài người tương đối kiêng kỵ đối với chuyện như vậy, ai mà xấu tính là xảy ra tranh cãi liền.

Trong lòng Đông Chí lại hơi động: “Ông chủ, cửa hàng nhà ông có bán giấy vàng không?”

Ông chủ: “Có có, cậu muốn mua loại nào?”

Đông Chí: “Loại để vẽ bùa đốt vàng mã ấy, nếu có nhũ vàng loại nhỏ mảnh cũng tiện lấy thêm một ít.”

*Nhũ vàng

“Giấy vàng có, nhũ vàng cũng có, vừa vặn trong kho còn trữ một ít, để tôi tìm cho cậu xem!” Ông chủ không nghĩ tới gió nổi còn có thể thổi đến sinh ý, lúc này vui vẻ hí hửng lấy ra một hòm giấy vàng và mấy bình nhũ vàng, còn muốn gán tống cho Đông Chí.

Đông Chí vốn không định mua nhiều như vậy, nhưng nghĩ tới lời Hà Ngộ nói, liền mua hết cả rương, sau đó tới cửa hàng văn phòng phẩm mua bút lông nghiên mực, sau đó đón xe quay về khách sạn.

Khách sạn nằm ở trung tâm thành phố, trong ồn có tĩnh, khu vực không tồi, giá cả thích hợp. Đông Chí đã quen thuộc với cô bé sau quầy, vào cửa cũng gật đầu mỉm cười chào lẫn nhau. Hắn chạy về phía thang máy, mơ hồ nghe thấy có đồng nghiệp bên cạnh giật dây cô nhóc hỏi hắn phương thức liên lạc.

Đông Chí đi vào thang máy, ấn chọn tầng 9, đang định đóng cửa, bỗng nhiên nghe thấy có người nói chờ một chút, hắn vội vàng ấn nút mở cửa.

Một người phụ nữ trẻ tuổi nắm tay đứa nhỏ vội vã đi vào, quay đầu nở nụ cười cảm kích với hắn: “Cảm ơn!”

Song phương đối mặt nhau, Đông Chí không khỏi giật mình: “Chị Từ ? !”

“Tiểu Đông?” Từ Uyển cũng rất bất ngờ, lập tức phản ứng lại, “Cậu cũng nghỉ lại khách sạn này sao?”

“Đúng ạ.” Đông Chí vốn có ấn tượng khá tốt với mẹ con Từ Uyển, nhưng bởi vì chuyện chai nước kia, nhìn người phụ nữ nhu nhược và bé gái đáng yêu, tâm tình Đông Chí có chút phức tạp, rất muốn quay ra hỏi hai người sau đó có gặp phải chuyện lạ gì hay không, cuối cùng lại vẫn nhịn xuống.

“Chị Từ ở tầng mấy?” Hắn làm bộ muốn giúp Từ Uyển nhấn nút thang máy.

“Cũng là tầng chín.” Từ Uyển báo số phòng, vừa vặn ở sát vách với Đông Chí. Có lẽ là vì hai người họ chân trước chân sau vào ở, cho nên khách sạn mới an bài cho họ ở chung một chỗ.

“Đồng Đồng, gọi anh nào.” Từ Uyển nói với bé gái.

“… Anh.” Tiểu cô nương phản ứng vẫn chậm chạp như cũ, cũng không ngẩng đầu lên. Từ góc độ của Đông Chí, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu bé.

“Ngoan.”

Từ Uyển tựa hồ nhìn ra Đông Chí không có hứng thú tán gẫu, cũng rất thức thời giữ yên lặng, mãi đến tận khi thang máy lên đến tầng chín.

Gian phòng của Đồng Chí nằm ở vị trí thứ hai đếm ngược bên phải hành lang. Từ Uyển là gian đến ngược cuối cùng, cũng chính là cái gọi là phòng trong góc.

Thiết bị cách âm của khách sạn khá tốt, ban ngày cũng rất yên tĩnh, tảm trải sản khá dày triệt tiêu thanh âm từ giày cao gót. Lúc ba người đi từ cửa thang máy tới chỗ ngoặt về phòng, mới nhìn thấy một người khách nữ khác đi từ đầu kia hành lang tới.

Đối phương đeo túi nhỏ, mặt mày xinh đẹp, nhưng mà tư thế đi đứng có chút kỳ quái. Đông Chí không khỏi đưa mắt xuống, nhìn về phía bước chân của người khách nữ.

Đối phương đi một đôi giày cao gót. Đông Chí nhìn kỹ, mới phát hiện gót chân của nàng căn bản không để ở trong giày, mà chỉ dùng mũi chân đi lại trên đường, cho nên tư thế mới có thể cổ quái như vậy.

Lúc hai người đi sượt qua nhau, Đối phương không cẩn thận đυ.ng vào vai Đông Chí một chút, lại căn bản không có quay đầu lại, vẫn đi về phía trước như cũ. Đông Chí tựa hồ còn nghe thấy tiếng hát nho nhỏ phát ra từ trong miệng nàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Dùng mũi chân bước đi, là lời đồn dân gian từ khu vực Mân Việt ở Hồng Koong, ý là người này bị quỷ nhập vào người, cho nên trong phim ma thường có biểu hiện này.