Quyển 1 - Chương 3: Tàu Hỏa Xuân Thiên (3)

Hà Ngộ dẫn hắn đến chỗ lúc trước bọn họ ngồi, sau đó lấy tấm thẻ hành nghề ra cho hắn xem. Bộ dạng lén lén lút lút y như đang hội ý phản động.

Trên đó viết: Cục quản lý đặc biệt, số hiệu 2491, Hà Ngộ.

Đông Chí mờ mịt chốc lát, rốt cục linh quanh chợt lóe: “Các anh là người trong ban ngành hữu quan?”

Hà Ngộ thu thẻ công tác lại, cười nói: “Ban ngành hữu quan? Cách nói này nghe vui đó, gọi như vậy cũng không phải là không đúng. Trên xe lửa có chút quái lạ, bọn anh vốn nhận được tin tức, cho nên mới có thể tới truy tra.”

Hắn lại động viên nói: “Chỉ là chuyện không quá lớn, không cần lo lắng quá, bọn anh sẽ xử lý tốt.”

Đông Chí nghe thấy hai chữ xử lý, không hiểu sao có chút sốt sắng: “Vậy tôi có bị xóa trí nhớ không thế?”

Hà Ngộ không hiểu ra sao: “Xóa trí nhớ gì cơ?”

Đông Chí nói: “Trong phim truyền hình hay phim điện ảnh đều diễn như vậy mà. Hễ là có dân chúng nào đó từng nhìn thấy người ngoài hành tinh hoặc sinh vật không rõ nào đó, đều bị nhân vật chính dùng gậy gõ một cái xóa bỏ ký ức, lập tức là chả nhớ được cái gì ấy.”

Hà Ngộ cảm thấy vô cùng hứng thú: “Còn có kiểu phim thế này à? Tên là gì đấy, kể tên cho anh đi xem cái!”

Đông Chí nói: “Tên “Hắc y nhân”, có ba bộ, ngoài ra tuyển tập “Hồ sơ X”, cũng nói về loại này, rất nổi danh đấy.”

Hà Ngộ sờ mũi một cái: “Lúc trước anh toàn ở trên núi, ngoại trừ tu luyện thì chính là tu luyện. Hai năm vừa rồi mới xuống núi, có chút nhàn rỗi đều đầu tư hết vào game. Cái gậy xóa ký ức cậu nói kia, tạm thời anh còn chưa nhìn thấy, chỉ là có khi bên nước Mỹ thật sự có đấy. Lần trước xuất ngoại giao lưu, anh thấy được không ít máy móc tiên tiến của bọn họ. Tổng cục còn nói sẽ nhập về, hiện giờ cũng không biết thế nào rồi!”

Nói đi nói lại, đề lạc vạn dặm, tuy rằng Đông Chí cảm thấy rất hứng thú với nội dung hắn nói, nhưng vẫn đành phải kéo đề tài câu chuyện quay về: “Nói như vậy, các anh sẽ không ép buộc người chứng kiến xóa bỏ ký ức? Vậy nếu như có người tiết lộ ra ngoài thì làm sao?”

Hà Ngộ nhún vai, vẻ mặt chấp nhận: “Vậy thì cũng phải có người tin ấy. Cậu đi ra ngoài nói cho người khác cậ tình cờ gặp phải yêu quái, bị nó hạ thuốc mê, cậu cảm thấy người ta sẽ tin cậu chắc? Nhất định là cảm thấy cậu bị chập cái dây thần kinh nảo rồi!”

Đông Chí: … Cũng có đạo lý, hắn không có cách nào phản bác được luôn.

Đổi lại nửa giờ trước, có người nói cho hắn trên xe lửa có yêu ma quỷ quái, hắn cũng sẽ cảm thấy đối phương bị bệnh thần kinh.

Làm bộ bình tĩnh không quá vài giây, hắn lại không kiềm chế nổi sự hiếu kỳ tràn đầy trong lòng, hỏi: “Những thứ đó là cái gì? Tại sao lại xuất hiện trên xe lửa?”

Hắn vốn muốn hỏi về thân phận người đàn ông vừa nãy, nhưng đối phương coi vẻ là lãnh đạo của Hà Ngộ, hỏi như vậy thì có hơi đường đột, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, liền miễn cưỡng đổi thành vấn đề khác.

Hà Ngộ thật sự không có thừa nước đυ.c thả câu: “Bây giờ còn chưa xác định, sau lưng bọn chúng có khả năng còn có người đang thao túng. Chỉ là những thứ này không có quan hệ gì với cậu, cậu không cần biết quá nhiều, như vậy tốt hơn, tránh cho đến tối lại gặp ác mộng.”

Đông Chí chớp mắt mấy cái: “Vậy trừ tôi ra, trên xe lửa còn có người khác cũng gặp phải chuyện lạ này như tôi sao? Nếu như tôi lại gặp phải lần nữa thì làm sao giờ?”

“Trước mắt mà nói, chuyện chỉ mới phát sinh trên một mình cậu.” Hà Ngộ suy nghĩ một chút nói, “Như vậy đi, anh đưa cho cậu một tấm bùa bình an.”

Nói xong, hắn mở túi đeo lưng của mình ra, cúi đầu tìm kiếm bên trong.

Đông Chí nhìn cái ba lô con gấu lông xù nhẹ xốp kia, con gấu mở to đôi mắt đậu xanh dễ cưng, quay về phía hắn bốn mắt nhìn nhau.

“Ba lô này là của anh?”

“Đúng vậy, làm sao à?” Hà Ngộ hỏi ngược lại, cũng không ngẩng đầu lên.

“Tôi cho là của bạn gái anh.” Đông Chí cười gượng.

Một người đàn ông cao to lực lưỡng lưng hùm vai gấu đeo một cái balo con gấu dễ cưng, hình ảnh kia quả thực quá chói mắt mà.

Hà Ngộ buồn bã nói: “Anh cũng muốn có bạn gái a, nghe nói con gái công ty game rất đẹp, nếu không cậu giới thiệu cho anh một cô đi?”

Đông Chí gãi đầu một cái: “Nếu tôi có thể giới thiệu cho anh, bản thân cũng không là cẩu FA cho đến giờ.”

Bên kia, Hà Ngộ tìm nửa ngày cũng không thể tìm được thứ mình cần, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: “Trước khi ra khỏi cửa, anh nhớ rõ ràng có bỏ vào mà! Không phải lại giống lần trước đi toilet còn không cầm theo giấy đó chớ! Xong rồi xong rồi, lại bị lão đại quạc cho mất thôi!”

Đông Chí: …

Hắn đột nhiên cảm thấy hiệu quả bùa chú của Hà Ngộ có khi không đáng tin cho lắm.

“Quên đi quên đi!” Hà Ngộ móc một câu bút cùng một hộp chu sa ra, “Không mang giấy vàng, trước viết tạm một cái, cậu mang giấy không?”

Này cũng được à?

Đông Chí móc từ trong túi đeo lưng ra một tờ giấy nháp trống không.

“Giấy trắng cũng được chứ?”

“Cũng được, chỉ là hiệu quả kém đi chút thôi.”

Hà Ngộ nhận lấy tờ giấy, gấp đôi lại, sau đó cắt thành từng mảnh nhỏ cỡ một phần ba, để lên bàn vuốt thẳng, mở hộp chu sa ra, dùng bút lông chấm, nín hơi ngưng thần, cúi đầu viết xuống một chuỗi ký tự.

Đông Chí học mỹ thuật, đối với các loại đồ án có một loại nhạy cảm trời sinh. Hắn phát hiện đồ án trên mặt nhìn qua tựa hồ không có chút ý nghĩa nào, một vòng tròn nối một vòng tròn, tỉ mỉ tường tận, lại tựa như vũ trụ hồng hoang liên tục sinh sôi.

Hà Ngộ vẻ mặt nghiêm túc, giống như bản thân đang vẽ một bức họa tuyệt thế.

Trong toa xe, mặc dù đã là đêm khuya, còn tương đối yên tĩnh, nhưng cũng không thiếu tiếng người xì xào bàn tán. Bánh xe lăn trên đường ray phát ra tạp âm. Trong lòng Hà Ngộ không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, hoàn toàn không bị lay động, trong miệng còn lẩm bẩm nói, nghe không rõ đang niệm cái gì.

Cuối cùng trong nháy mắt đường bút thật dài kia dừng lại, Hà Ngộ nhanh chóng cắn rách ngón tay, bắn về phía lá bùa.

Động tác đối phương quá nhanh, Đông Chí chỉ nhìn thấy máu bắn lên bức họa dùng bút chu sa vẽ, tựa hồ còn kèm theo kim quang mơ hồ xẹt qua trong nháy mắt, lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Hà Ngộ làm liền một mạch viết xong một tấm bùa chú, kỳ thực cũng chưa đến hết một phút, nhưng lại giống như đã trải qua rất lâu.

“Được rồi!”

Hắn thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán, lại thổi khô bùa chú, gấp nó lại thành hình tam giác đều, đưa cho Đông Chí.

“Đây là Minh Quang phù, là loại phù trừ tà thường thấy nhất. Cậu giữ ở trên người, có thể đảm bảo tâm linh thanh minh, không bị tà mà xâm chiếm.” Hà Ngộ cào cào tóc, “Vốn dùng giấy vàng viết là đạt hiệu quả tốt nhất, nhưng bây giờ không có. Hết cách rồi, anh đã dùng máu của mình để tăng cường khả năng của phù, có thể đền bù chút hiệu quả. Cậu mang ở trên người, tốt nhất là ngay cả khi đi toilet cũng đừng bỏ ra.”

Dù sao đối phương cũng có ý tốt, Đông Chí trịnh trọng cảm tạ, đem lá bùa bỏ vào trong túi.

Hà Ngộ thật sự là mang bộ dáng không tim không phổi, lại bắt đầu lấy di động ra chơi game, cùng lúc tán gẫu với hắn về quá trình khai phá và bố trí trong game.

Đông Chí rảnh rỗi đến phát chán, nhớ tới lá bùa Hà Ngộ vừa mới vẽ cho mình, cũng tùy ý vẽ chơi vài đường trên giấy nháp.

Hà Ngộ dư quang thoáng nhìn, a một tiếng.

Đông Chí đang vẽ lại họa tiết trên bùa chú vừa nãy Hà Ngộ vẽ. Ký tự phức tạp như thế, hắn vậy mà chỉ liếc mắt nhìn, bản vẽ trong tay đã giống đến bảy tám phần. Tuy rằng không có được cái thần, càng không thể nói đến hiệu lực gì đó, nhưng đã đủ để khiến Hà Ngộ bất ngờ.

“Anh học cả một ngày mới vẽ ra được cái phù này, cậu vậy mà chỉ liếc mắt qua đã làm được rồi!”

“Dù sao tôi cũng có nền tảng mỹ thuật mà.” Đông Chí có chút đắc ý nho nhỏ, lại nhớ phải giữ vững khiêm tốn, hàng mi chớp nhẹ trên mắ, không cần đề cập tới là đáng yêu cỡ nào.

Hà Ngộ vừa ước ao vừa đố kị: “May mà cậu không ở dưới trướng sư phụ anh, không thì nhất định ngày nào anh cũng bị ổng lôi ra noi gương cậu!”

Vừa mới nói xong, trong lòng hắn hơi động: “Hay là vậy đi, anh đem bí quyết vẽ Minh Quang phù dạy cho cậu, lần sau cậu có thể lấy giấy vàng và chu sa tự mình vẽ.”

Đông Chí nóng lòng muốn thử, lại có chút do dự nói: “Như anh vậy có tính là tiết lộ bí mật sư môn không?”

Hà Ngộ vung tay lên, rất là phóng khoáng: “Không sao, chỉ là một tấm phù mà thôi, ai bảo cậu là tác gia anh yêu thích chứ!”

“Người có đầu có chân, phù cũng như vậy, chia làm đầu phù, bụng phù, gan phù, chân phù, thiếu một thứ cũng không được. Phù văn hàng yêu phục ma, đảm bảo gia đình bình an, đầu phù giống nhau đều là sắc lệnh, có một số phù mời thần, còn phải thêm vào phần cần mời thần linh. Mà các phái đều có bí pháp bất đông, cùng là một loại phù, phái khác nhau cũng có khác biệt…”

Hà Ngộ nói liên miên dài dòng một đống, sau đó liền cho hắn biết về bí quyết lúc vẽ phù.

“Vẽ phù thường hay thất bại, cậu không tu tập công phu nội gia, càng là làm nhiều công ít. Vừa nãy chỉ có thể coi là vẽ ra đường viền của đồ án, cách truyền lực vào gan phù còn xa cực kỳ. Chút nữa anh lại vẽ cho cậu một cái Minh Quang phù nữa, sau khi trở về cậu nhớ đối chiếu luyện tập. Nhớ kỹ, lúc vẽ phù, phải dồn khí xuống đan điền, tâm trí hợp nhất…”

Đông Chí khiêm tốn thỉnh giáo: “Đan điền ở chỗ nào? Làm sao dồn khí xuống được?”

Hà Ngộ suy nghĩ một chút nói: “Cậu dồn lực tạo cảm giác như muốn đánh rắm, nhưng mà không nên đánh nó ra thật nhé.”

Đông Chí: …

Hà Ngộ nói: “Người bình thường vẽ ra phù, chỉ có hình dáng của phù, không có được điểm mấu chốt trong phù. Chỉ là nếu cậu muốn thật sự có thể vẽ được từ đầu tới cuối đạo phù này, coi như chỉ là có hình dáng phù, dọa chết mất con tiểu ma tiểu yêu cũng là đủ rồi. Nếu lần sau còn gặp phải tình huống như vậy, ngay cả phù cũng không có tác dụng, còn có thể cắn rách ngón tay, vẽ lên không khí một bức Minh Quang phù. Chỉ cần tâm chí kiên định, nói không chừng uy lực còn lớn hơn một chút.”

Nói tới chỗ này, hắn dừng một chút, quay đầu hỏi Đông Chí: “Cậu vẫn là đồng nam* chứ?”

*Đồng nam: Con trai còn chưa ấy ấy… =.=

Đông Chí căn bản không định trả lời cái vấn đề này.

Hà Ngộ cười hì hì, vỗ lên bả vai hắn, nháy mắt: “Anh hiểu, anh hiểu! Là thì tốt hơn, loại sinh nhật này của cậu, vốn là cần phải chú ý một chút.”

Đông Chí mê man: “Sinh nhật của tôi thì sao?”

Hà Ngộ nói: “Đông chí là thời điểm âm tiêu dương dài trong năm, nói cách khác, đúng lúc nằm giữa âm và dương. Cái này vốn cũng không có gì, chỉ là tên của cậu thế mà cũng là Đông Chí. Nếu như anh đoán không nhầm, trong bát tự của cậu cũng tương tự là âm dương tan hợp, quấn lấy lẫn nhau tạo sự cân bằng. Kỳ thực luận hung luận sát, cậu không tính là xui nhất, còn có rất nhiều người bát tự không tốt xếp hạng trước cậu, nhưng đối với một vài người có lòng xấu xa mà nói, bát tự của cậu cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng.”

Hắn không nói cụ thể thêm điều gì nữa, nhưng mà thà rằng tin có còn hơn không tin. Đông Chí gật gật đầu, khiêm tốn nghe dạy bảo.

Hà Ngộ nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của hắn, không nhịn được xoa xoa tóc hắn: “Ngoan.”

Sau đó liền cảm thấy bản thân mình có hơi ngượng ngùng, nhếch miệng cười cười: “Anh có cái tật xấu, vừa thấy mấy động vật nhỏ lông xù đáng yên là không nhịn được.”

Khóe miệng Đông Chí giật một cái: “Tôi có chỗ nào lông xù à?”

Hà Ngộ cây ngay không sợ chết đứng: “Đầu tóc!”

Đông Chí dựa theo phù văn Hà Ngộ vẽ ra vẽ lại mấy lần, một lần so với một lần càng thêm trôi chảy, ngay cả Hà Ngộ cũng cảm thấy hắn rất có thiên phú trên việc vẽ bùa, không khỏi âm thầm cảm thấy đáng tiếc.

“Nếu cậu được sư phụ anh nhìn thấy sớm mười năm, có khi còn có thể làm sư đệ anh.”

Đông Chí tò mò lắm: “Bây giờ thật sự vẫn còn có kiểu cao nhân ẩn sĩ kia sao? Các anh là môn phái nào? Lúc thường ẩn cư ở đâu? Nhưng mà tôi thấy trên núi Nga Mi, Thanh Thành gì đó hiện tại mỗi ngày đều chật ních du khách, các anh tu luyện ở chỗ nào?”

Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi liền thao thao bất tuyệt, đối với người quen càng thêm lắm lời.

Nhưng mà bản thân Hà Ngộ cũng là một kẻ lắm điều, cho nên hai người vừa gặp mà như đã quen.

Những vấn đề này không liên quan đến cơ mật gì cả, Hà Ngộ cũng không có ý định che giấu, liền nói: “Phái bọn anh tên là Cáp Tạo phái…”

Lời còn chưa dứt, Đông Chí đột nhiên a một tiếng.

“Tôi nhìn thấy mẹ con chị Từ!”

Hà Ngộ lập tức bật dậy: “Ở chỗ nào!”

Đông Chí chỉ vào con đường đến toa xe phía trước: “Mới vừa đi qua, tôi nhìn rất quen, nhất định là họ!”

“Cậu ở chỗ này chờ anh, anh đi một chút sẽ quay lại, ngồi im đừng nhúc nhích!” Hà Ngộ quăng lại một câu, người đã không còn bóng dáng.

Tàu hỏa vẫn lao nhanh như trước, khiến quang ảnh ngoài cửa sổ lướt nhanh trùng điệp đan nhau, phảng phất có cảm giác như đang xuyên qua thời không.

Trong tai nghe đag phát một bản thái cầm “Ngươi nhất định là một đứa trẻ”, giọng nữ thuần hậu hoa lệ xuôi đó chảy ra, Đông Chí linh cảm dạt dào, không nhịn được cầm bút bôi bôi vẽ vẽ trên bản nháp giấy.

Nhân viên phục vụ trên tàu đẩy xe ăn lưu động lại đây.

Bánh xe tiếp xúc với mặt sàn xe, tạo ra động tĩnh không nhỏ.

“Đồ uống, đồ ăn vặt, hoa quả tráng miệng, mì ăn liền, có ai muốn không?”

Tiếng rao kiểu này thường xuyên nghe thấy trên tàu, lỗ tai Đông Chí đã quen đến đóng kén, cho nên cũng chẳng ngẩng đầu lên.

Mà giờ khắc này, không biết tại sao, ma xui quỷ khiến, hắn lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn.

Nhân viên phục vụ trên tàu nhìn qua có chút quen mắt.

Trí nhớ của Đông Chí rất tốt, mấy giây đã nghĩ ra rồi.

Vừa rồi bên trong toa ăn, đây chính là nhân viên phục vụ trực ban tại đó.

Nhưng tại sao anh ta lại chạy tới đây đẩy xe lưu động bán đồ ăn?

Công việc đẩy xe ăn lưu động và toa ăn cố định, nói kiểu gì cũng không khi nào là do cùng một người làm mà!

Đang nghĩ tới đây, nhân viên phục vụ kia cũng nhìn về phía hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của đối phương dưới ánh sáng tối tăm có vẻ quỷ dị gấp đôi, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như đang nhìn hắn cười.

Da đầu Đông Chí tê rần!