Lão Trịnh chạy tới, Đông Chí theo bản năng cũng lon ton theo sau.
“Long cục, tình hình nơi này là sao, có cần tôi giúp một tay không!”
Long Thâm nói: “Trước tiên không cần, anh bên này thế nào?”
Hắn liếc mắt liền phát hiện Đông Chí phía sau lão Trịnh, không khỏi cau mày.
Đông Chí lặng lẽ lùi ra sau lão Trịnh một chút, giả vờ như đối phương không nhìn thấy mình.
Lão Trịnh lau mồ hôi, nói như gió: “Tôi và Vương Tĩnh Quan lên núi sớm hơn các anh mấy ngày, nhưng bây giờ tôi và cô ấy bị tách khỏi nhau. Mấy người phía sau kia là người Nhật, thầy trò Fujikawa Aoi là âm dương sư, còn có người của tập đoàn tài chính Asou, không biết có phải nghe thấy động tĩnh tới điều tra hay không!”
Long Thâm gật gật đầu: “Anh ở nơi này để ý bọn họ, tôi đi xuống xem qua.”
Lão Trịnh vội hỏi: “Long cục, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
Long Thâm lời ít ý nhiều nói: “Có người cố ý phá hoại long mạch nơi này, dùng máu tươi và lệ khí dẫn chân long ra.”
Lão Trịnh ngoác mồm lè lưỡi.
Long mạch là một cái tên được nhắc đến rộng rãi trong phong thủy. Rất nhiều người công nhận núi Côn Lôn chính là khởi nguyên long mạch của Trung Quốc. Long mạch vốn không có bất kỳ liên hệ gì với rồng, nhưng lão Trịnh làm người trong ban ngành hữu quan, tất nhiên biết được một số nội tình người khác không rõ. Hắn quả thực có nghe nói đã từng có rồng chết trên núi Trường Bạch. Chỉ là đó là chuyện rất nhiều năm về trước, cho nên đến lúc lão Trịnh đi tới nhận trách nhiệm, con rồng kia đã chết rất nhiều năm, ngay cả thi thể cũng như vậy, an nghỉ dưới đỉnh Thiên Văn của núi Trường Bạch, hòa vào trong núi sông này, chưa từng có ai nhìn thấy.
Cái này vốn cũng không tính là quá ngạc nhiên. Trung Quốc trời đất bao la, những năm về trước có không ít dị thú nhập hải trầm sơn*, mục nát cùng sơn hà. Có khả năng dẫn động long thi sống lại, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, trận pháp được bày ra kia phải lớn đến chừng nào, hội tụ bao nhiêu lệ khí mới có thể thành chuyện? Người có khả năng làm ra loại chuyện như vậy, làm sao có thể là một nhân vật bình thường?
*Nhập hải trầm sơn: Xuống biển vào núi. Ý chỉ chúng nó chết trong lòng biển lòng núi
Chuyện quá khác thường, tất có yêu nghiệt. E rằng đây không chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên, mà còn là bắt đầu của mọi chuyện.
Lại liên tưởng đến những Tiềm Hành Dạ Xoa qua lại trên núi này, tâm trạng lão Trịnh chìm xuống, nghiêm nghị nói: “Đã biết, Long cục, tôi ở đây trông coi, ngài nhớ cẩn thận!”
Long Thâm lại liếc mắt nhìn thầy trò Fujikawa Aoi một cái, gật gật đầu, không nói thêm nữa, thả người nhảy xuống hố trời kia.
Đông Chí sợ hết hồn, chạy đến bênh cạnh cái hố trời.
Cái hố trời này rộng ít nhất phải cỡ hai sân bóng đá. Nếu như dùng thuốc nổ, rất khó tưởng tượng người nào có thể vận chuyển nhiều thuốc nổ vào núi như vậy, mà cũng chỉ vì để nổ ra một cái hố như thế.
“Đây là tác động do lúc long thi phục sinh gây ra, cũng không biết là đồ con rùa nào làm ra. Chẳng trách chung quanh đây mấy ngày nay dị tượng liên tiếp!” Lão Trịnh căm giận nói, giải đáp nghi vấn của Đông Chí.
Hố không sâu đến mức nhìn không thấy đáy như trong tưởng tượng, cùng lắm cũng chỉ khoảng mười mấy mét. Hố phá vách núi ra một cái động lớn, còn có tia sáng lộ ra. Chỉ là một cú nhảy kia của Long Thâm, vậy mà chỉ mượn lực đáp lên cách núi vài lần, không cần bất kỳ công cụ leo trèo nào/ Người bình thường mà làm như vậy, tuyệt đối chết không toàn thây.
Trời không trăng sao, lại chẳng hề tăm tối, bởi vì chớp vẫn thỉnh thoảng lóe lên như trước, chiếu xuống đỉnh đầu soi ra một mảnh tím đỏ quỷ quyệt.
Trời đất tối tăm, mây đen ngập đầu, yêu quái hoành hành, chim không một bóng, đây thực sự là buổi đêm thích hợp cho việc gϊếŧ người phóng hỏa.
Đông Chí hỏi lão Trịnh: “Rồng chết rồi sống lại, còn có thể là rồng sao?”
Lão Trịnh sắc mặt nghiêm túc: “Giống như sinh linh bình thường sau khi chết đi, hồn phách tan vào trong trời đất, nhưng khi có ma quỷ xui khiến, tàn hồn đoạn phách bị vây ở trong thể xác, thi thể cũng liền theo đó mà sau thời gian dài không thể mục nát, dần dần lâu ngày, oán khí sâu nặng. Lúc này nếu có ngoại lực dùng sức dẫn dắt, đem oán khí kích phát, liền biến thành tai họa.”
Đông Chí bừng tỉnh: “Cũng giống như cương thi sao?”
Lão Trịnh gật đầu. Hắn còn muốn nói gì đó, đám người Fujikawa Aoi đã đi tới bờ hố.
Lão Trịnh vẫn luôn để ý tới bọn họ, thấy thế liền đi lên ngăn cản.
“Đứng lại!”
Ông lão kia, cũng chính là Fujikawa Aoi nói: “Trịnh tiên sinh, nếu như ta đoán không sai, hiện tại long thi đã sống lại. Đối phó với một con rồng là chuyện cực kỳ phiền phức. Một khi đã để nó hiện thế, vậy thì chính là tai họa nhân gian. Ta nguyện ý cống hiến sức mạnh của bản thân mình.”
Nói thì vĩ đại lắm, nhưng lão Trịnh tỏ vẻ ta đây một chữ cũng không tin. Nếu không phải trước đó nhận được tin tức gì rồi, đám người Nhật này sao có thể đúng lúc gặp được long thi hiện thế?
Lão Trịnh tức giận nói: “Như vậy không tiện lắm. Nơi này đã bị liệt vào cấm địa, sau hừng đông ta sẽ tìm người tới phong tỏa, mời các bị lập tức rời đi cho!”
Fujikawa Aoi tiến lên một bước: “Trịnh tiên sinh, tuy rằng long thi vẫn chưa hoàn toàn hiện thế, nhưng mà từ quy mô của cái hố này mà xem, uy lực nhất định vô cùng lớn. Hiện tại bên anh nhân thủ không nhiều, muốn tiêu diệt nó hoàn toàn rất khó khăn. Thêm một người, là thêm một phần sức mạnh. Bằng không, đợi đến lúc nó hoàn toàn thoát ly trói buộc, những người như chúng ta đây, e rằng đều trở thành tế phẩm cho nó!”
Lão Trịnh đùa cợt nói: “Fujikawa tiên sinh, chúng ta đều là người hiểu biết không cần phải giả vờ giả vịt làm gì. Các vị ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, ông, rốt cục là muốn cái gì?”
Fujikawa Aoi trầm mặc một lát, nói: “Sau khi chuyện thành, chúng ta muốn xác rồng.”
Với năng lực của ông ta, không cần phải ở đây phí lời với lão Trịnh. Chỉ là nơi này dù sao cũng là địa bàn của Trung Quốc, dưới đáy hố còn có đồng nghiệp của lão Trịnh, lại không đoán được tình hình của người trước mắt, Fujikawa Aoi không dám manh động.
“Không thể!” Lão Trịnh quả quyết nói, “Xác rồng sẽ được giữ lại để nghiên cứu, đây không phải việc ta có thể làm chủ!”
“Nhưng nếu như hiện giờ chúng ta muốn xuống, ngươi cũng không ngăn được!” Người mặc quần áo xung phong cười lạnh nói.
“Eguchi, không được vô lễ với Trịnh tiên sinh!” Fujikawa Aoi quát lên.
“Xin lỗi!” Người đàn ông mặc quần áo xung phong lập tức đứng lại hành lễ.
Fujikawa trách hắn vô lễ, lại không có nói hắn không đúng, rõ ràng là một tên diễn mặt trắng, một kẻ đóng mặt đen mà.
Note: Mặt trắng, mặt đen là trong hí kịch Trung Quốc, chỉ vai chính diện vai phản diện.
Lão Trịnh nhìn trò hề này khịt mũi coi thường. Nhưng hắn cũng biết mình thế đơn lực bạc, căn bản không ngăn nổi nhiều người như vậy, đang định nói gì đó dời lực chú ý của bọn họ đẻ kéo dài thêm thời gian, dưới đáy hố liền truyền đến một tiếng nói lớn.
“Tôi không được rồi, lão Trịnh, anh mau xuống dưới chống đỡ hộ cái, tôi phải nghỉ ngơi một lát đã!”
Mọi thanh âm đều tan biến, hiệu quả tụ âm của cái hố rất là được, thanh âm của Hà Ngộ truyền lên một cách rõ ràng.
“Không cần phiền Trịnh tiên sinh, ta có thể xuống hỗ trợ!” Kita Ikeko lập tức nói.
Trong lúc cô nói chuyện, lão Trịnh đã có cảnh giác, lập tức đứng ra ngăn trước mặt cô.
Lục chú ý của Đông Chí hoàn toàn bị bọn họ hấp dẫn, đột nhiên có người nào đó đẩy mạnh hắn một cái. Hắn không tự chủ được ngã về phía cái hố, quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông mặc quần áo xung phong kia đang nhìn hắn lộ nụ cười ác độc.
Lão Trịnh nghe thấy tiếng hét của hắn, giật nảy cả mình, nhanh chóng vơn tay tới kéo hắn. Nhưng mà lực quán tính khi ngã xuống của Đông Chí quá lớn, lão Trịnh không những không thể kéo được hắn, trái lại, còn bị hắn kéo cùng nhau rơi xuống dưới.
Kita Ikeko bên kia đã nhân cơ hội này nhảy vào trong hố.
Cái hố sâu mười mấy mét, té xuống nhất định sẽ mất mạng. Tim Đông Chí gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực. Lão Trịnh túm chặt lấy tay hắn kéo lại, một tay khác dùng phần chuôi roi cà trên vách núi, dùng hết khả năng giảm lực rơi xuống.
“Hà Ngộ, ở dưới đỡ bọn tôi!” Lão Trịnh hô to, thanh âm vang vọng trong lòng hố.
Hà Ngộ nhanh chóng đáp lại: “Đậu móa, chuyện quái gì vậy!”
Lúc gần chạm tới đáy, Đông Chí cảm thấy dưới mông của mình được thứ gì đó khẽ nâng lên, sau đó mới ngã xuống. Tuy rằng lúc rơi xuống quần áo bị mảnh đá cắt ra không ít lỗ hổng, nhưng cuối cùng cũng coi như bình yên vô sự.
Một con hạc trắng chở người nhẹ nhàng đáp xuống đất. Kita Ikeko từ trên mình hạc nhảy xuống, tư thế so với việc mấy người lão Trịnh bị ép buộc mà ra đẹp đẽ hơn nhiều.
Phía sau cô, Fujikawa Aoi cũng cưỡi sói tuyết đi xuống.
Đông Chí không biết có thể thực thể hóa năng lực thức thần như vậy, đối với âm dương sư mà nói rất là đáng gờm. Hắn chỉ cảm thấy giống như đang xem một bộ phim thần thoại huyền huyễn, bản thân mình ở trong này vẫn là mấy nhân vật phụ qua đường.
Lão Trịnh không để ý mình bị ngã đến mức mông nở hoa, la lớn: “Cản bọn chúng lại, bọn chúng muốn xác rồng!”
Không cần hắn nói, Hà Ngộ đã bắt đầu đánh nhau với Kita Ikeko. Nhưng hắn không ngăn được hai người, Fujikawa Aoi nhân cơ hội nhanh chóng đi vào trong động, nhanh đến mức không hề giống một ông già.
Lão Trịnh không để ý gì khác nữa, xoa xoa cái mông khập khiễng đuổi theo.
Vai Hà Ngộ thiếu chút nữa bị hạc trắng mổ thủng một lỗ, không khỏi bị dọa nhảy dựng: “Đám con gái các cô đúng là quá độc mà!”
Kita Ikeko nóng lòng muốn vào, không nói một lời, ra tay tàn nhẫn. Bản thân cô cũng không tham dự tranh đấu, mà chỉ cầm một cây quạt nhỏ tinh xảo vung vẩy qua lại. Mỗi lần vung hướng nào, hạc trắng sẽ công kích theo hướng đó.
Đổi lại lúc thường, hạc trắng có hung mãnh hơn nữa, Hà Ngộ cũng không sợ. Nhưng hắn mới vừa chiến đấu với long thi bị thương, hiện tại động một cái đã thấy xưng sườn đau nhói, chỉ có thể bị người ta đè ra đánh, vừa mới hơi mất tập trung, là bị hạc trắng vỗ một phát vào đầu, đau đến mức hắn chửi thẳng má nó.
Đông Chí lấy lại tinh thần, thấy Hà Ngộ dần dần rơi vào thế thua, có khó ló cái khôn, tùy tiện nhặt mấy cục đá lên ném về phía Kita Ikeko.
Eo Kita Ikeko đau nhói, thi pháp bị cắt đứt, thế tiến công của hạc trắng thoáng ngừng lại.
Hà Ngộ nắm lấy cơ hội, cắn rách ngón trỏ, vẽ bùa lên không trug.
“Tứ đại khai minh, thiên địa vi thường, bát phương áp hồn, cửu u trấn tà, lập tức tuân lệnh, sắc!”
Bọt máu ở giữa không trung ngưng tụ thành hồng quang, lóe lên một cái rồi biến mất. Mà hạc trắng lập tức ngửa đầu rít lên, hình thể từ từ trở nên trong suốt.
Kita Ikeko sắp tức chết rồi, mạnh mẽ quay đầu trừng Đông Chí một cái, tiện tay ném một tấm bùa chú về phía hắn.
“Tránh mau!” Hà Ngộ quát.
Không cần hắn nói, Đông Chí cũng đã nhanh chóng lăn sang bên cạnh.
Một giây sau, ầm một tiếng, tảng đá bên cạnh nổ tung!
Hắn suýt soát né được chỗ hiểm, lõ tai và cái cổ lại bị đá vụn bắn ra gây thương tổn, sờ lên có chút trơn trượt.
Đông Chí không ngừng cố gắng, tiếp tục lấy đá chọi Kita Ikeko. Nhưng lần này, quanh thân đối phương tựa như có thứ gì phòng hộ, mỗi lần có cục đá bay tới rơi về phía cô, liền sẽ bị đánh bay sang bên cạnh.
Kita Ikeko không nhìn về phía Đông Chí lần nào nữa. Trong mắt cô, đối thủ thật sự chỉ có Hà Ngộ. Hạc trắng bị thương, lực công kích yếu đi rất nhiều, nhưng cô đưa tay kết ấn, lại triệu hoán ra thêm một con nhện đủ màu sắc sặc sỡ nữa.
Con nhện to cỡ nửa người trưởng thành, so với vòng hay hai người cộng lại còn lớn hơn chút. Mấy con mắt lập lòe xa xăm ánh lên tia sáng lục sắc, tốc độ cực nhanh, vừa hình thành rơi xuống đất đã nhanh chóng chạy về phía Hà Ngộ. Những chiếc chân cong như lưỡi liềm vô cùng sắc bén, nhìn thôi cũng khiến người ta tê cả da đầu.
Đông Chí giật nảy mình, chợt nhớ tới lời lão Trịnh từng nói, rất ít âm dương sư có thể triệu hoán ai con thức thần cùng lúc, nhưng Kita Ikeko đã làm được.
Thân ảnh hai ba người nữa đang dọc theo vách đá leo xuống, đó là hộ vệ của Kita Ikeko và Ân Hòe.
Hà Ngộ có thương tích trong người, ứng phó với một Kita Ikeko đã là quá sức, nếu có thêm mấy kẻ thừa nước đυ.c thả câu nữa, nhất định càng phiền hơn.
Đông Chí cảm thấy bản thân mình có thể làm chút gì đó.