Ông lão và cô gái không hề để ý đến việc đám Đông Chí nhỏ giọng nói chuyện bên này, đều đang dành thời gian nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa hồ muốn nhanh chóng hồi phục lại phần tinh lực tiêu hao vừa nãy.
Tên mập bên cạnh bọn họ, vị Asou Yoshito ông chủ tập đoàn Asou kia, đang hết nhìn đông lại ngó tây, sắc mặt căng thẳng không ngừng, tựa như vô cùng lo lắng về chuyện những đám sương đen đó sẽ quay trở lại tập kích.
Người mặc quần áo xung phong thì lại thỉnh thoảng nhìn về phía lão Trịnh bên này, vẻ mặt đề phòng.
Ánh mắt của Đông Chí, lại dừng ở trên thân người đàn ông trung niên ngồi bên ngoài ôm kiếm gỗ đào không buông kia.
“Người cầm kiếm kia, hình như là người Trung Quốc?”
Lão Trịnh càng thêm xem thường: “Người kia tên là Ân Hòe, là một kẻ trong đám buôn lậu đầu cơ văn vật, không biết học chút bản lĩnh bàng môn tà đạo ở đâu, chuyên môn mua lại văn vật từ trong tay đám trộm mộ, sau đó bán qua tay cho đám nước ngoài. Quãng thời gian trước vừa mới được thả ra, cũng vẫn nằm trong danh sách đen của bên tôi, lần này lại dám cùng với đám người Nhật này vào núi, có thể có chuyện tốt gì!”
Đông Chí rất kinh ngạc: “Trên núi Trường Bạch có văn vật gì sao?”
Lão Trịnh lắc đầu một cái, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Gần đây quanh khu vực này có chút dị thường, bên tôi vốn định phong sơn, nhưng mà bên trên cảm thấy tình hình không có nghiêm trọng đến mức đó, tùy tiện phong sơn trái lại còn đánh rắn động cỏ. Đám sương đen vừa nãy các cậu tình cờ gặp phải gọi là Tiềm Hành Dạ Xoa, không phải quỷ, mà là một loại yêu ma cắn nuốt tinh hồn con người.”
Chịu ảnh hưởng từ phim hoạt hình, Dạ Xoa trong ấn tượng của Đông Chí, là một chủng tộc có khuôn mặt rất đẹp. Mà những thứ Tiềm Hành Dạ Xoa này rõ ràng không giống. Chúng nó thậm chí còn kinh khủng hơn cả quỷ. Hắn nhớ tới chuyện gặp phải trên xe lửa, đem chuyện nhân viên trên tàu chết kia nói ra cho lão Trịnh nghe.
Lão Trịnh cau mày nói: “Tiềm Hành Dạ Xoa chỉ có thể sinh ra ở nơi có oán khí yêu khí trầm trọng. Núi Trường Bạch trước đây chưa bao giờ có, giờ chúng nó lại đột nhiên nhô ra, bản thân chuyện này vốn đã rất không tầm thường. Nếu theo như lời cậu nói, nhất định phía sau còn có nguyên nhân khác. Nói không chừng, là có người cố ý thả những thứ tà vật này ra, sau đó ra tay thao túng chúng nó.”
Nghe được sự nghiêm trọng trong lời hắn nói, tâm tình Đông Chí cũng không khỏi khẩn trương lên: “Mấy người Hà Ngộ hiện giờ chắc cũng đang ở trên núi phải không? Đợi chút nữa chúng ta đi tìm bọn họ sao?”
Lão Trịnh thở dài, nhỏ giọng nói: “Mấy người Hà Ngộ và Long lão đại là người của tổng cục, biết được bọn họ định tới, bọn tôi cũng đã chờ hơn hai ngày. Chỉ là trước khi lên núi, bọn tôi hoàn toàn không nhận được tin tức bọn họ tới. Kết quả hiện tại là tôi và một đồng nghiệp khác cũng đang lạc nhau đây.”
Đông Chí kinh hãi nói: “Lẽ nào các anh đã ở lại trên núi này rất nhiều ngày?”
Lão Trịnh cũng rất phiền muộn: “Ít nhất cũng phải bốn năm ngày rồi. Tôi vẫn luôn tìm kiếm nơi bắt nguồn của đám Tiềm Hành Dạ Xoa này, nhưng tiếc là đến nay vẫn chưa có manh mối.”
Hắn vốn không định nói nhiều như vậy với Đông Chí. Nhưng mà đừng thấy lão Trịnh biểu hiện vẻ trấn định trước mặt đám người Nhật kia mà lầm, trong lòng thật sự đã nhịn gần chết, vất vả lắm mới tìm được cơ hội thổ lộ một chút.
Nói cách khác, hiện tại lão Trịnh một thân một mình, trái lại đám người Nhật bên kia, không chỉ có người đông thế mạnh, hơn nữa bụng dạ khó lường. Lúc trước đối phương khách khí, có lẽ phần lớn là do kiêng kỵ Cục quản lý đặc biệt sau lưng lão Trịnh. Nếu biết hắn lạc đàn, nói không chừng đã không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng, trực tiếp gϊếŧ người diệt khẩu, tiện thể ngay cả Đông Chí và Trương Hành cũng gặp xui xẻo theo.
Dù sao, núi non hoang dã, ai mà biết được?
Cuối cùng Đông Chí cũng coi như là biết sao ngữ khí của lão Trịnh lại nặng nề như vậy. Hiện tại thứ bọn họ phải đối mặt, không chỉ là Tiềm Hành Dạ Xoa xuất quỷ nhập thần, mà còn cả đám người Nhật không rõ mục đích, có khả năng còn có thêm thế lực to lớn thần bí khó lường nào đó nữa.
Mẹ cha ơi, từ cái chức cỏn con đi chơi mà thôi, tại sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ?
Cũng là người mập, so với cái vị ông chủ tập đoàn tài chính bụng dạ khó lường này, giám đốc hạng mục vốn thích chọn ba lấy bốn kia của hắn thật sự đáng yêu biết nhường nào. Nếu như lần này có thể bình an xuống núi, nhất định hắn phải quay về ôm lấy lão mập kia mà hôn mấy cái.
Ngay tại lúc này, Ân Hòe đột nhiên kinh hỉ kêu to: “Các ngươi xem, đường mở rồi!”
Rừng rậm vốn đen ngòm bên cạnh, chẳng biết từ lúc nào có thêm một con đường nhỏ, nhìn qua giống như là đi nhiều mà thành. Mọi người không ai dám động, vẫn là lão Trịnh đi lên trước dò xét qua, sau đó bảo Đông Chí đánh thức Trương Hành, đi cùng với hắn.
Người mặc quần áo xung phong xin chỉ thị từ Fujikawa Aoi: “Nếu không để tôi đi trước dò đường?”
Fujikawa Aoi lắc đầu một cái: “Đi cùng bọn họ.”
Hai nhóm người một trước một sau đi bộ trong bóng tối.
Cùng lúc đó, Đông Chí cũng đang nhỏ giọng hỏi lão Trịnh: “Chúng ta sẽ đi đâu?”
Lão Trịnh nói: “Dọc con đường này đi lên, có thể đến được đỉnh núi. Tôi và đồng nghiệp đã hẹn nhau chỗ gặp, đi lên trước rồi nói.”
Chân Trương Hành do lúc trước chạy thoát thân bị ngã, bước đi khập khiễng. Đông Chí thấy cố vất vả cau mày, liền nói: “Để tôi cõng cô.”
Trương Hành còn có chút do dự, Đông Chí đã cúi người nửa ngồi nửa quỳ trước mặt. Trương Hành không còn cách nào khác đành nằm úp sấp người lên, hai tay túm chặt lấy bả vai hắn.
Đông Chí chợt nhớ tới một chuyện: “Trên người em, có phải có vật gì trừ ta không?”
Trương Hành sững sờ: “Sao vậy?”
Đông Chí: “Những thứ ma vật này thích chui vào cơ thể người, tại sao vừa nãy lúc em và Diêu Bân lạc đàn, nhưng lại không hề xuống tay với em?”
Bị hắn nói như thế, Trương Hành cũng cảm thấy mình thoát chết khá nhiều lần, chưa chắc đã là trùng hợp. Hơi suy nghĩ một chút, cô móc từ trong cổ ra một sợi dây chuyền.
“Đây là thiên châu mẹ em mang từ Tây Tạng về cho em, có tính không?” Lời còn chưa dứt, cô liền ai nha một tiếng, “Sao thiên châu lại đen thêm nhiều như vậy!”
Đông Chí thở ra một hơi, hơi hiểu ra ròi: “Nó mới vừa cứu em một mạng, em cố mà giữ cho cẩn thận đấy.”
Trên trời không có mặt trăng, mà phía xa xa, chớp thỉnh thoảng lại lóe lên chiếu sáng bầu trời. Ánh đuốc mãnh liệt thiêu giữa con đường, tạo nên những bóng râm tối tăm không rõ. Gió đêm thổi lá cây vang lên xào xạc không ngừng.
Đây vốn nên là buổi đêm khiến cho người ta kinh hãi run sợ, nhưng nhìn cái cổ thon dài của người thanh niên gần trong gang tấc, dưới bàn tay là độ ấm mơ hồ của đối phương xuyên qua quần áo, Trương Hành đột nhiên có chút muốn khóc.
“Cám ơn anh.” Cô nhỏ giọng nói.
Đông Chí không nói gì. Hắn sợ mình vừa mở miệng, cái hơi mình cố kìm nén nghẹn lại sẽ rớt mất, rồi làm người ta té xuống.
… Bởi vì, Trương Hành thật sự quá nặng mà.
Kết thên với một mỹ nữ vóc người tuyệt đẹp, vốn nên nảy sinh vô số kỷ niệm. Giờ khắc này quả thật trong đầu Đông Chí chỉ hiện lên một ý nghĩ chả có quan hệ gì với chuyện gấp rút lên đường ——
Cơm nấm kim châm xào mỡ trâu, hải sản tươi rưới nước cà chua, thịt ba chỉ lợn nướng than hồng, lòng mề nướng giòn…
Ai, đói quá.
Thanh socola duy nhất đã tiêu hóa sạch trong thân thể từ lúc nào, hắn chỉ có thể dùng thức ăn ngon đến khích lệ bản thân, từ cánh gà chưng đến sủi cảm tôm nõn, lại bắt đầu lẩm bẩm về vật liệu trong nồi lẩu uyên ương.
Ngay lúc này, Đông Chí đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Hắn còn tưởng là mình đói quá mất sạch khí lực, ai ngờ cảm giác mê man càng lúc càng nghiêm trọng, đến nỗi chân hắn mềm nhũn, thăng tay làm Trương Hành ngã xuống đất.
Là mặt đất đang rung động!
Đông Chí rốt cục phản ứng lại. Những người khác cũng kinh hãi đến biến sắc, vội vàng bám vào cây cối bên cạnh.
Lão Trịnh ngẩng đầu nhìn về phương xa, bật thốt lên: “Nguy rồi!”
Tần suất chớp giật ngày càng dày đặc, gần như là không còn thời gian cho bóng đêm tràn tới. Trên đỉnh núi gần như sáng bừng lên, mà theo sự rung chuyển ngày càng kịch liệt từ mặt đất, thanh âm ầm ầm tựa như từ dưới nền đất sâu xa truyền đến, ẩn chứa sức mạnh quỷ dị khó lòng giải thích, phảng phất như có cái gì đó sắp phá tan mặt đất, ngang trời xuất thế.
Đột nhiên, một tiếng rít gào ầm ầm vang lên, vọng khắp đất trời. Lỗ tai của tất cả mọi người đều bị một tiếng này chấn động đến mức vang lên ong ong, nhất thời đều bị ù tai, hoàn toàn không còn nghe được âm thanh nào khác.
Trương Hành cảm thấy màng tai bị đam đau nhói, không nhịn được hét to một tiếng, che lỗ tai lại, lại cảm thấy hai tay trơn trượt. Lỗ tai của cô bị chấn động chảy máu rồi.
Lão Trịnh đột nhiên giống như bị điên chạy lên núi. Đôi thầy trò âm dương sư đến từ Nhật Bản kia cũng phản ứng rất nhanh, theo sát phía sau, nhanh chóng song song với lão Trịnh. Fujikawa Aoi nhìn qua cũng đã sắp bảy mươi tuổi, vậy mà chạy còn nhanh hơn cả đồ đệ lão.
Những người khác đều không biết chuyện gì xảy ra, đành phải chạy theo phía sau.
Lúc này bọn họ cách đỉnh ngọn núi đã không còn xa, mà càng đi lên, sự lay động của ngọn núi càng thêm mãnh liệt. Mặt đất thậm chí còn có xu hướng nứt ra, đá cục lăn xuống bên dưới, tuy không quá lớn nhưng nện trên thân thể người, bất cứ lúc nào cũng có thể gây vỡ đầu chảy máu.
May mà lão Trịnh trên đường chạy, vẫn luôn vung roi đánh tan không ít đá bay tới. Fujikawa Aoi cũng thả thức thần của bản thân ra trước mặt mở đường, giúp mọi người chặn được không ít phiền phức.
Lúc sắp lên tới đỉnh núi, mặt đất đã lay động đến mức mọi người hoàn toàn không di chuyển nổi nữa. Cả đám không thể không bám vào những thân cây tương đối to khỏe, tránh để bị lăn xuống như đám đá kia.
Lại một tiếng rít nữa!
Lần này so với lần trước động tĩnh càng lớn hơn, cho dù che tai đúng lúc, âm thanh vẫn xuyên thấu bàn tay đâm vào màng tai và dây thần kinh như cũ, quấy nhiễu đầu óc hỗn loạn, đau đớn không thôi.
“Long! Chân long hiện thân!” Ân Hòe đột nhiên hô to, rồi cười ha hả, tựa như điên cuồng: “Thật sự có rồng, nơi này quả nhiên là một long mạch lớn, ta nói không có sai!”
Đông Chí chịu đựng cơn đau giống như bị xé rách trong đầu, ngẩng lên nhìn. Chỉ thấy một thân ảnh cao to hùng vũ phi thẳng lên trời. Long hình uốn lượn trong lôi điện chớp giật, rực rỡ lộng lẫy, rồi lại có cảm giác tuyệt đẹp tràn ngập sức mạnh, một lát sau mới hóa thành sương khói trong mây, chậm rãi tiêu tán vô hình, phảng phất giống như đấu cùng đạo trời, đến chết mới thôi.
Nhưng mà tiếng rồng ngâm còn chưa dừng lại, vẫn như trước thỉnh thoảng vang lên cùng tiếng sấm, chỉ là không còn chói tai như vậy nữa.
Tất cả mọi người chưa từng gặp tình cảnh hùng vĩ kỳ huyễn như vậy, nhất thời đều nhìn đến sững sờ.
“Xong rồi xong rồi, long thi xuất thế!” Chỉ có lão Trịnh hai mắt đăm đăm, nhìn chằm chằm về phía trước lẩm bẩm nói.
Sau cơn địa chấn hùng vĩ tráng lệ, nhìn lại cảnh tượng tàn tạ trước mắt, Đông Chí trợn mắt há mồm.
Cây cối và núi đá trước kia hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cái hố trời lớn, chợt nhìn qua, gần như so được với tiểu Thiên Trì.
Không chỉ mình hắn, đối với cái hồ sâu chớp mắt nhô ra này, toàn bộ mọi người đều kinh hãi. Chỉ có mình Ân Hòe là rất hưng phấn, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới bên bờ hồ, hai mắt phát sáng, cười lên ha hả: “Quả nhiên ta đoán không sai, nơi chứa long mạch tất có Chân long!”
Mặt đất vẫn tiếp tục lay động, chỉ là không còn kịch liệt như vừa nãy. Lại một tia chớp xẹt qua chân trời, Đông Chí phát hiện cách bờ hố không xa còn có một người đang đứng, mơ mơ hồ hồ, nhìn không thấy rõ. Nhưng khi tất cả mọi người vội vàng bám vào mặt đất ổn định lại thân hình, người kia vẫn đứng nguyên như cũ, phảng phất như trời long đất lở cũng chẳng lo chẳng sợ.
“Ai đang ở đó!” Đối phương quay đầu, mặt nhìn về phía bọn họ bên này.
Là Long Thâm!
Đông Chí lập tức nhận ra thanh âm của hắn, không hiểu sao lại có một sự kích động khiến cho hắn thiếu chút nữa là kêu ra.
Mà lão Trịnh mừng rỡ như điên, trả lời còn nhanh hơn cả hắn: “Long cục, là anh hả? Tôi lão Trịnh đây, phân cục Đông Bắc!”