Quyển 1 - Chương 1: Tàu Hỏa Xuân Thiên (1)

Chiếc tàu hỏa Xuân Thiên bắt đầu lăn bánh.

Ngay cả mục đích cũng hợp với cái tên như vậy: Trường Xuân*.

*Trường Xuân: Tên một địa danh ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

Đông Chí ngồi dựa lưng trên vị trí ra vào, cảm thấy đầu mình có khi bị cửa kẹp rồi, mới có thể chọn ngồi ghế cứng suốt ba mươi hai tiếng đồng hồ trên tàu hỏa.

Lúc này đã gần tới nửa đêm, khung cảnh bên ngoài đen kịt, không có chút phong cảnh nào có thể coi được.

Chẳng biết hắn đã ngủ thϊếp đi lúc nào, mơ một giấc mộng ngắn liền giật mình tỉnh lại, chợt cảm thấy cơn mắc tiểu dâng lên, đang định đứng dậy đi vào toilet, lúc này có đi qua bên cạnh hắn, lưng hơi khòng, tóc hoa râm.

Người đi vào trong toilet, cửa lập tức khóa lại.

Đông Chí lười đi tới toilet xa hơn, đứng yên không nhúc nhích, chờ đối phương đi ra, một bên buồn bực ngán ngẩm bắt đầu chơi game.

Trước khi đi, hắn đã đoán được đi tàu hỏa nhất định sẽ sử dụng rất nhiều data, vì thế đặc biệt đi mua một gói data 8G, vừa mới lên game, trên kênh thế giới đã có người gọi hắn tổ đội. Hắn lập tức thêm vào, đánh đoàn chiến xong, nhìn thời gian, thì đã qua nửa tiếng.

Cánh cửa toilet vẫn đóng chặt như cũ.

Vừa nãy trong lúc chơi game, hắn cũng không quên ngẩng đầu lên nhìn vài lần, người đi vào lúc trước kia chưa từng đi ra, cũng không biết làm cái gì bên trong, đến mức đợi tới hơn nửa tiếng đồng hồ.

Đông Chí không thể làm gì khác hơn là đi tới gõ cửa.

Hắn không chỉ muốn đi toilet, mà còn là sợ ông lão bên trong lâu chưa đi ra như vậy, xảy ra chuyện gì.

Kết quả gõ một lúc lâu, cũng không thấy người trả lời.

Không phải ngất xỉu ở bên trong đấy chứ? Đông Chí nghĩ thầm, cảm thấy không ổn.

Đúng lúc nhân viên phục vụ tuần tra ban đêm ở trên tàu đi ngang qua, hắn nhanh chóng gọi đối phương lại, nói rõ tình huống.

Nhân viên phục vụ trên tàu nghe được cũng nhíu mày, bắt đầu gõ cửa gọi người.

Đông Chí thực sự không nhịn nổi nữa, không còn cách nào khác là chạy tới toilet ở một đầu khác, kết quả lúc quay về nhân viên phục vụ trên tàu kia vẫn còn đang gõ cửa.

Hắn ý thức được tình hình có gì đó không đúng.

Dưới loại tiếng động này, người bên trong kia chỉ cần không phải mất ý thức hoặc bị điếc, thì nhất định đều sẽ nghe thấy.

Nhân viên phục vụ trên tàu hiển nhiên cũng phát hiện ra vấn đề này. Cô dùng điện thoại kết nối gọi cho một nhân viên phục vụ nam khác trên tàu, mang chìa khóa tới mở cửa.

Chìa khóa được đưa tới, cửa cuối cùng cũng mở ra.

Đêm khuya, người trong toa xe không nhiều, đa số dựa vào chỗ ngồi ngủ nghỉ, hoặc là túm năm tụm ba đánh bài. Nhưng mà có mấy người rảnh rỗi tẻ nhạt quá cũng lại gần xem trò vui.

Mà lúc này, người vây xem đều ngây ngẩn cả người.

Bởi vì trong toilet chật hẹp này không có bất kỳ ai!

Phản ứng đầu tiên của nhân viên phục vụ trên tàu là Đông Chí đang nói dối, nhưng cô lập tức cảm thấy không đúng.

Nếu quả thật không có ai đi vào, tại sao cửa lại khóa trái được?

Tàu hỏa cao tốc đang vận hành, tính khả thi của việc đối phương nhảy khỏi xe là không lớn.

Cứ coi như thật sự nhảy khỏi xe, thì sao ngay cả cửa sổ toilet cũng khóa lại được!

Đông Chí khẳng định nói: “Tôi tận mắt nhìn thấy người kia đi vào!”

Nhân viên phục vụ trên tàu hoài nghi: “Có phải người ta đi ra rồi, nhưng anh không nhìn thấy?”

Nhưng cửa khóa trái thì giải thích thế nào?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhân viên phục vụ lẩm bẩm trong miệng, cho chính mình, cũng như cho người khác một cái đáp án: “Có thể là khóa bị hỏng rồi!”

Đông Chí theo bản năng nhìn lại phía sau chỗ mình ngồi. Người trong toa xe này không nhiều, ánh đèn tối tăm, có đang ngủ, có đang đánh bài, có đang đeo tai nghe xem phim, mà hình như cũng không thấy có ông lão vừa nãy mình nhìn thấy kia.

Là do ánh đèn quá mờ, bản thân nhìn không rõ, hay là đối phương đã đi qua toa xe khác?

Đây là chuyện kỳ quái thứ nhất.

Đông Chí trở lại chỗ ngồi, thỉnh thoảng nhìn về phía toilet, sau đó lại có mất hành khách khác ra ra vào vào, tất cả đều rất bình thường.

Ngồi bên cạnh hắn là ghế trống, hành khách đối diện cũng đã xuống xe ở ga trước, phía sau có mấy người trẻ tuổi đang đi quanh tìm chỗ chơi cờ tỷ phú, đúng lúc nhìn thấy chỗ hắn ngồi trống, liền đến dò hỏi, cũng mời Đông Chí cùng nhau đánh bài.

Đông Chí vốn là một người rất thích náo nhiệt, nhưng trải qua một màn vừa nãy, trong tâm lý của hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, liền khéo léo từ chối, nhưng vẫn đem cặp sách vất ở ghế bênh cạnh để xuống dới đất, rất hào phóng nhường lại vị trí không ai ngồi kia.

Mấy người trẻ tuổi cười hì hì cầm bộ bài cùng đồ ăn vặt lại đây, mọi người nhanh chóng quen thân. Đông Chí biết được bọn họ là sinh viên sắp tốt nghiệp hẹn nhau đi chơi.

“Em còn nghĩ anh nhỏ tuổi hơn bọn em đấy!” Nam sinh anh tuấn cao lớn nghe nói Đông Chí đã đi làm mấy năm rồi rất là kinh ngạc.

Khung mặt Đông Chí khá nhu hòa, ngay cả tóc tai cũng mềm mại, kiểu tướng mạo này rất chiếm ưu thế, khi còn trẻ thì thấy nhỏ, đến lúc lớn tuổi vẫn thấy như vậy.

Đặc biệt là làn da của hắn, còn trắng hơn cả con gái.

Đông Chí thường bị nói như vậy, đã sớm thành then, nghe vậy cười cười, cũng không phản bác, trong đầu lại không khống chế được hiện lên hình ảnh ông lão từng đi qua bên cạnh hắn khi nãy.

Tại sao người đã đi vào toilet đột nhiên biến mất? Lẽ nào trong bồn cầu còn có một đường hầm khác không ai nhìn thấy?

Nghĩ đi nghĩ lại, đầu của hắn gật gà gật gù, không tự chủ được mà cảm thấy buồn ngủ.

Nữ sinh đánh bài bên cạnh nhìn thấy, vội vàng xuỵt một tiếng, thanh âm nói chuyện của mọi người liền nhỏ đi.

Người đang ngủ đầu lệch qua áp lên cửa sổ xe, hàng mi trên mắt cụp xuống tạo thành một bóng râm nhàn nhạt, ngay cả khi hai mắt nhắm lại thì mặt mày vẫn cong cong, tựa như đang cười.

Mà sự điềm tĩnh này không thể duy trì được bao lâu, đoàn tàu đi ngang qua một đoàn đường hơi gập ghềnh, chấn động khá lớn khiến gáy bị va vào bệ cửa sổ. Đông Chí ôi một tiếng, lập tức ôm đầu tỉnh lại, mặt mũi nửa tỉnh nửa mê, mờ mịt ngơ ngẩn.

Nữ sinh đối diện nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, cảm thấy được vừa đáng yêu vừa buồn cười, không nhịn được cười ra tiếng, bài trong tay tuột ra rơi xuống mặt đất, rớt đến dưới chân Đông Chí.

Hắn khom lưng giúp nhặt lên, lật mặt bài, là lá "Quỷ".

Đông Chí đột nhiên có chút linh cảm, đưa bài trả vể, lấy giấy bút trừ trong túi đeo lưng ra, múa bút trên mặt giấy.

“Tranh này vẽ gì vậy?” Nam sinh ngồi ở bên cạnh tranh thủ liếc một cái.

“Thủy quỷ.” Hắn cũng không ngẩng đầu lên, ngòi bút bay múa.

Một con yêu quái tứ chi chấm đất, khuôn mặt dữ tợn nhanh chóng hiện ra trên giấy.

Không phải hắn tâm huyết dâng trào muốn khoe khoang tài vẽ.

Lần này trước khi bước lên con đường lang bạt, Đông Chí còn có một công việc —— so với lập trình viên game còn khốn khổ hơn là đồ họa game.

Làm việc ba năm, các đồng nghiệp trong ngành từng người từng người bỏ việc, cuối cùng ngay cả chủ nhiệm đồ họa cũng chạy nốt. Đông Chí không ôm chí lớn mơ mơ hồ hồ bị đề bạt thành chủ nhiệm đồ họa.

Chỉ là, đây không phải là vì số hắn may hay năng lực mạnh, mà là vì giám đốc hạng mục trong ngành này của hắn là một người đặc biệt khó chơi. Rõ ràng là game di động thần thoại cổ đại Trung Quốc, lại nhất định bắt bọn họ dùng bản in khắc kẽm. Chờ bản in khắc kẽm ra đời, giám đốc hạng mục lại bắt đầu ghét bỏ không đủ cổ điển.

Cứ như vậy, dằn vặt qua ba, bốn lần, nhóm đồ họa liên tục tăng ca vài tháng, tóc tai đều sắp rụng sạch hết, thiếu chút nữa là bị hắn ép điên, từng người từng người lục tục đổi nghề.

Hiện tại đến cả Đông Chí cũng chịu không nổi, lúc đối phương lần thứ n bảo bọn họ thay đổi tranh phác thảo, hắn trực tiếp ném bút lên mặt bàn giám đốc, từ chức không làm.

Mà từ chức thì từ chức, hắn còn có vài bức tranh phác thảo cần phải hoàn thành để giao nộp nốt. “Thủy quỷ” chính là một tiểu BOSS của phó bản sắp mở ra trong game.

Nghĩ đến đây, tâm tình của hắn liền rất tốt, trong miệng còn hừ hừ hát một đoạn nhạc nhỏ.

Nam sinh kia tựa hồ cũng cảm thấy hứng thú, lại hỏi: “Gọi chung là Thủy quỷ ạ?”

“Tên chính thức là Thủy hầu tử.” Đông Chí giải thích, “Chính là chuyên môn nhân dịp người ta bơi lội trong nước thì kéo người xuống dưới, tìm thế thân, nói chung là khá giống với Hà đồng trong truyền thuyết của Nhật Bản.”

Hắn dùng bút vẽ tỉ mỉ phác họa đôi mắt của Thủy hầu tử, có đôi mắt âm trầm này, toàn bộ tướng mạo của yêu quái lập tức bày ra.

Tàu hỏa đi như con thoi, từ ngoài cửa sổ là quang ảnh nhạt nhòa, chiếu lên trên bức hình Thủy hầu tử, phảng phất cũng vẽ lên cho yêu quái thêm mấy phần khí tức âm trầm.

“Vẽ như vậy không đúng.” Nam sinh kia đột nhiên nói.

Không đúng chỗ nào? Đông Chí nghi hoặc.

Đối phương đưa tay qua, chỉ vào phần đầu của Thủy hầu tử nói: “Cần phải móc một khối trên đỉnh đầu xuống, bên trong là khoảng trống cơ.”

Đông Chí không hiểu ra sao, thuận miệng hỏi: “Tại sao lại là khoảng trống?”

“Bởi vì nó còn chưa bắt đầu hút tủy não ấy. Chỉ có hút tủy não, mới có thể nhìn qua càng giống như người, không thì làm sao tìm thế thân được?”

Đông Chí bị hắn nói đến da gà da vịt đều nổi hết lên, ngẩng đầu nhìn qua.

Nam sinh đang nhìn hắn cười cười, răng trắng đều tắp, quỷ dị không nói lên lời.

“Anh nói xem có đúng không?” Thấy Đông Chí không hề trả lời, hắn lại gần, hỏi lại lần nữa.

Không biết tại sao, Đông Chí đột nhiên chú ý tới, chỗ trán đối phương có một vết hồng khá tinh tế, từ bên này kéo dài đến bên kia, giống như một cái đầu đã từng tiến hành khâu giải phẫu vậy.

Hắn đột nhiên có chút miệng khô lưỡi đắng, tay chân muốn nhũn ra.

Lúc đối phương còn muốn lại gần thêm nữa, hắn đột ngột đẩy mạnh đối phương ra, lập tức nhảy dựng lên.

Sau đó mở choàng mắt!

Là mơ?

Đông Chí trừng mắt nhìn mấy người trẻ tuổi vẫn đang ngồi đánh bài trước mắt, nhất thời nói không ra lời.

Bọn họ cũng bị động tác đột nhiên mở choàng mắt bật thẳng dậy của Đông Chí dọa sợ hết hồn.

“Anh không sao chứ?” Người nam sinh vừa mới nói chuyện cùng hắn trong mơ kia hỏi.

Đông Chí nhìn chăm chú vào phần đầu não của hắn.

Phía trên có mấy hạt mụn thanh xuân, mà không hề có đường kẻ hồng nào cả.

Sau đó lại nhìn bức họa Thủy hầu tử mà bản thân vẽ trước khi đi vào giấc ngủ, nó đang mở to đôi mắt xa xăm nhìn lại hắn.

“Có chút khó thở, tôi đi dạo một vòng đã.”

Đông Chí buồn bực mất tập trung, đem giấy bút nhét vào ba lô, tùy tiện tìm một cái cớ, cầm lấy ba lô liền đi ra ngoài, nam sinh vội vàng nhường cho hắn một lối đi.

Mọi người nhìn bóng lưng vội vàng của hắn, có chút không hiểu ra sao.

Đông Chí một mặt tự nói với mình đừng nên nghĩ quá nhiều, một mặt lại không nhịn được cảm thấy cái toa xe kia có chút tà môn.

Đi xuyên qua hai toa xe khác, cuối cùng hắn cũng tìm được một toa tương đối nhiều người ngồi ghế cứng, nhìn thấy một chỗ còn trống, liền đi tới.

“Xin chào, xin hỏi nơi này có ai ngồi chưa?”

Người đàn ông mang râu quai nón đang chơi game nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắc nhìn hắn, miệng nói: “Không có, ngồi đi.”

Đối phương mặt mũi thô kệch, khí chất thô kệch mạnh bạo phân tán khắp nơi, cảm giác an toàn của Đông Chí cứ thế tự nhiên sinh ra.

Hắn thoáng nhìn qua, game đối phương đang chơi, chính là một trò mà trước khi từ chức Đông Chí từng làm qua.

Game có tên là “Đại Hoang”, dùng “Sơn Hải Kinh” làm bối cảnh, đem cả trời thần phật và yêu ma nhân gian ghép chung lại cùng một chỗ, sau khi tung ra thị trường được hoan nghênh nhiệt liệt, nhanh chóng chiếm cứ vị trí đầu trên bảng xếp hạng.

Khoản thu nhập trong game quyết định dựa trên tỷ lệ người chơi, cho nên ba năm qua, làm việc mệt thì có mệt, nhưng tiền lương đãi ngộ cũng không tệ lắm. Đông Chí một người ăn no cả nhà không đói, tích góp lại cũng coi như có chút tích trữ. Bằng không với trình độ biếи ŧɦái của giám đốc hạng mục, có lẽ hắn chịu không nổi ba năm, một năm đã chạy rồi.

“Cái đội hình này không đánh được Chúc Dung đâu, anh phải đổi triệu hoán thú đi!” Hắn nhịn không được lên tiếng.

Người đàn ông này đang đúng là vì đoàn chiến thua mà bị người trong đội ngũ chửi đến máu chó đầy đầu, nghe vậy tức giận nói: “Cậu giỏi cậu lên coi!”

Đông Chí cũng không khách khí, cầm điện thoại qua, bắt đầu thay đổi trang bị và triệu hoán thú, sau đó tổ đội vượt phó bản, động tác thành thạo lưu loát, vừa nhìn đã biết chính là một trạch nam thâm niên không có cuộc sống về đêm.

Người đàn ông nổi lòng tôn kính: “Đại lão gia nhà cậu ở khu nào vậy, có thể cho anh ôm đùi tí không?”

Đông Chí dở khóc dở cười: “Hai ta cùng khu, anh thêm bạn tốt với tôi đi.”

Nói qua nói lại, hai người trò chuyện, Đông Chí biết được người này tên là Hà Ngộ, cũng đi Trường Xuân, chỉ là làm trong ngành du lịch.

Hà Ngộ oán giận nói: “Ngàn dặm xa xôi, không đi máy bay thì thôi, lãnh đạo cũng không cho mua cái vé giường nằm, lại còn bắt anh đây ngồi ghế cứng!”

Công ty gì mà keo kiệt thế! Đông Chí líu lưỡi.

“Lãnh đạo các anh không phải đang ngồi trong toa xe này đó chứ, cẩn thận bị ông ta nghe được.”

Hà Ngộ lườm một cái: “Không sa, ổng đang nằm ở giường mềm bên đó cơ!”

Đông Chí cũng không nhịn được mà đồng tình với anh ta, công ty này so với ban hành bọn hắn làm còn biếи ŧɦái hơn á.

“Đông Chí, tên cậu gọi nghe ngộ thật.” Hà Ngộ nói, “Thật sự họ Đông à, có họ này sao?”

Đông Chí cười nói: “Đương nhiên, cũng vì mang họ Đông, cho nên mới gọi là Đông Chí, tương đối dễ viết, đúng lúc tôi còn sinh ra vào ngày đông chí, có phải rất khéo không?”

Hà Ngộ ngẩng đầu tỉ mỉ liếc mắt nhìn hắn, sau đó mới gật gật đầu: “Trùng hợp thật.”

Tán gẫu cộng với chơi game, cảm giác sợ hãi trong lòng còn dư lại khi nãy đã dần dần tan biến. Đông Chí nhớ tới bức bản thảo mình còn chưa hoàn thành, lại lấy từ trong túi đeo lưng ra.

Hà Ngộ nhìn thấy bức tranh kia, liền oa một tiếng: “Phong cách vẽ của cậu giống với “Đại Hoang” thật đấy!”

Đông Chí vẽ thêm móng tay cho Thủy Hầu Tử, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, tôi chính là nhân viên đồ họa cho “Đại Hoang”, tên tài khoản công bố ra bên ngoài là Tùng Tùng Cheng*.”

*Tùng tùng cheng: 咚咚锵 – Đông Đông Thương, hai chữ đầu là chữ Đông trong tên Đông Chí – 冬至.

Hà Ngộ há to mồm, vẻ mặt không chút tin tưởng. Đông Chí liền cho hắn nhìn mấy bức phác thảo và chữ ký còn lưu trong điện thoại của mình lúc trước. Lúc này Hà Ngộ mới tin.

“Đại thần, xin nhận của tôi một lạy!” Hắn đột nhiên ôm lấy Đông Chí, “Trời ạ, tôi mò được đại thần sống nè!”

Người đối diện ngủ gà ngủ gật giật mình tỉnh lại, dùng biểu tình “Hóa ra là một đôi gay” mà nhìn bọn họ.

Đông Chí không biết nên khóc hay cười, muốn đẩy hắn ra, không biết là vì Hà Ngộ ôm chặt quá hay sao, vậy mà đẩy không ra.

Hạ Ngộ vẻ mặt hạnh phúc: “Ông trời không bạc đãi ta, mặc dù có một lãnh đạo ma quỷ hẹp hòi cay nghiệt, lại ban cho ta cơ hội tình cờ gặp gỡ đại thần!”

Hắn vội vàng móc giấy bút từ cái túi bên cạnh ra, ánh mắt long lanh nói: “Đại thần, ký cho anh mấy chữ được không?”

Đông Chí: “Ký mấy chữ?”

Hà Ngộ: “Có thể ký mỗi trang một cái không?”

Đông Chí: "…"

Hắn liếc nhìn quyển sách notebook trống không dày đến cả ngàn trang kia, yên lặng ký năm chữ, sau đó khép sách trả lại.

Hà Ngộ bắt đầu trình bày sự sùng bái của mình đối với Đông Chí: “Anh cực kỳ thích mấy vai nữ chính cậu vẽ kia, đặc biệt là mấy vai thần tiên, mấy tiểu loli kia đáng yêu dễ sợ, fan game còn làm một cái video, cậu đã từng xem qua chưa? Bọn họ dùng âm nhạc làm bối cảnh…”

Đông Chí vui lắm, không phải hắn không biết “Đại hoang” hot, nhưng hắn không ngờ được bản thân cũng được fan yêu thích như vậy, có chút ngượng ngùng, có loại cảm giác vui mừng “Tăng ca suốt bao năm cuối cùng cũng không uổng phí.”

Chỉnh sửa xong xuôi bản nháp của Thủy hầu tử, lại chỉ dạy thêm cho Hà Ngộ vài câu để qua màn, Đông Chí liền nói: “Tôi có hơi đói bụng, định tới toa ăn xem, anh có muốn ăn gì không?”

Hà Ngộ rất là ân cần với thần tượng: “Để tôi mua cho!”

Đông Chí nhìn hắn còn một trận PVP chưa đánh xong, liền nói: “Không cần, đúng lúc tôi muốn đi dạo một chút, anh đánh đoàn chiến xong trận này đi, không thì lại bị đồng đội mắng đó.”

Hà Ngộ ngẫm lại cũng thấy đúng: “Vậy phiền đại thần giúp tôi mua gói mì ăn liền nhé, chút nữa tôi dùng điện thoại chuyển khoản lại cho cậu.”

Đông Chí cười nói: “Để tôi mời anh.”

Hà Ngộ sáng mắt lên: “Vậy có thể nhân tiện lúc mua gói mì lại ký thêm cho tôi một chữ ở trên bao bì không?”

Đông Chí: "…"

Thoát khỏi Hà Ngộ phát cuồng vì ký tên, hắn đi về phía toa ăn.

Dọc đường đi cũng có vài hành khách giống như hắn hơn nửa đêm không ngủ được đi qua đi lại, nhưng phần lớn đều là ngồi yên tại chỗ ngủ gà ngủ gật hoặc xem phim. Đèn trong buồng xe cũng bị tắt đi hơn nửa, cái bóng tối tăm theo bước chân đi về phía trước di dộng lúc ẩn lúc hiện.

Tàu hỏa hơi xóc này, Đông Chí không thể không ngừng chân lại, đỡ lấy vách tường toa xe.

Sau đó hắn liền nhìn thấy cái bóng của mình nhấc tay trái lên, hướng về phía hắn vung lên một chút, giống như chào hỏi.