Chương 8

Đợi tới khi tốc độ lăn xuống tỉ lệ thuận với trọng lực bị lực ma sát làm giảm lại, Cố Cảnh Thịnh đã lăn được một phần năm quãng đường xuống núi rồi.

Một lát sau, [Ong mật của bạn nhỏ ngốc] một lần nữa xuất hiện rồi cứ bay vòng vòng xung quanh cô, Cố Cảnh Thịnh thử hóa đạo cụ thành thẻ để cất vào túi — Tuy rằng thử nghiệm thành công, nhưng tấm thẻ nhanh chóng biến thành ong mật bay ù ù một lần nữa.

[Người gửi: Board Game Vui Vẻ

Người chơi 08321-6 hãy chú ý, sau khi vật phẩm đặc biệt hóa thành thẻ chỉ có thể được mang theo bởi vật phẩm đặc biệt.]

Vật phẩm đặc biệt đầu tiên trong tin nhắn đương nhiên là chỉ các loại đạo cụ cô mang theo trên người, còn vật phẩm đặc biệt thứ hai chính là túi đựng thẻ, Cố Cảnh Thịnh đọc xong lập tức hiểu được tại sao sau khi tiến vào trò chơi, [Ong mật của bạn nhỏ ngốc] vẫn luôn duy trì trạng thái bị sử dụng —

Vì túi đựng thẻ của cô đã không còn ngăn trống nữa rồi.

Cố Cảnh Thịnh nhớ lại một câu ghi chú mình quên mất: [Trước khi bắt đầu phó bản, hãy cố gắng đảm bảo túi đựng thẻ vẫn còn dư ít nhất một ngăn trống.]

Sườn núi cao thấp lên xuống vì đủ loại hòn đá bất quy tắc còn nhấp nhô hơn cả cuộc sống chết trẻ của cô, ngoại trừ bề ngoài, Cố Cảnh Thịnh chỉ khác người ăn xin mỗi một cái chén nát, mấy vết xước trên người cũng nhiều không đếm xuể, nghiêm trọng nhất là cái chân trái không phù hợp với hình thể con người bình thường — Có lẽ đã gãy xương rồi.

Đặt [Băng vải nối xương thảo mộc] lên vết thương trên đùi, không cần tự quấn quanh, tạo hình của chân trái đã tự động trở thành dáng vẻ có thể tranh cao thấp với xác ướp.

Tuy rằng băng vải là vật phẩm ít sao, nhưng hiệu quả lại vô cùng rõ ràng, Cố Cảnh Thịnh có thể cảm nhận được cơn đau kịch liệt vì bị gãy xương đã giảm tận 70% trong nháy mắt.

[Băng vải nối xương thảo mộc] là vật phẩm dùng một lần, sau khi sử dụng không thể biến thành thẻ lần hai, ngăn trống trong túi đựng đúng lúc có thể đặt [Ong mật của bạn nhỏ ngốc] vào.

Thời gian 10 phút đếm ngược trở về số 0, đàn ong dừng hoạt động, trước khi quay về đỉnh núi, vì đề phòng trước nên… Cố Cảnh Thịnh đã lựa chọn sử dụng [Bạn tốt của thám tử].



[Người gửi: Board Game Vui Vẻ

Theo kết quả kiểm tra, môi trường hiện tại thỏa mãn điều kiện sử dụng vật phẩm, người chơi 08321-6 nhận được trạng thái đặc biệt [Bạn tốt của thám tử].

Trạng thái này có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào trước khi thông qua phó bản.

Ghi chú: Làm bạn tốt của thám tử, bạn đã sớm quen với đủ loại nguy hiểm trong cuộc sống hằng ngày, mỗi một người xa lạ gặp thoáng qua đều vô cùng có khả năng là người bị hại hoặc hung thủ của vụ án tiếp theo :).]

Dòng ghi chú cuối cùng của tin nhắn làm Cố Cảnh Thịnh lạnh sống lưng.

— Rốt cuộc các thám tử đã sinh hoạt trong hoàn cảnh đáng sợ như thế nào, chẳng lẽ giữa cuộc sống hằng ngày của bọn họ và cuộc sống hằng ngày của người bình thường như chúng ta có tồn tại một vách tường không gì phá nổi ư?

Cố Cảnh Thịnh đội vầng hào quang trên đầu, giờ nhìn ai cũng thấy giống người ngay giây sau sẽ phơi xác ngoài đường. Trong khi khập khiễng trở về đỉnh núi, cô gặp được Hà Sở Văn, Vương Mạnh Viễn và Mã Thông.

Biểu cảm trên mặt hai người Vương, Mã đều không khác nhau lắm, đều là vẻ nịnh hót không che dấu, nhìn kỹ thì còn có bảy phần kính sợ nữa.

Cô cũng không ngoài ý muốn với lựa chọn hành động tập thể của Hà Sở Văn, đối phương rõ ràng là người chơi cũ, hiện tại chỗ khiếm khuyết duy nhất cũng chỉ là hai mắt tạm thời không thể nhìn được thôi, đương nhiên là mang theo người chơi tùy thời có thể giúp đọc tin nhắn sẽ càng tiện hơn, mà lựa chọn người mới, nhất là chọn nhiều người mới lại càng tốt, một là bởi vì người chơi dự bị ít kinh nghiệm, dễ dàng đi theo bước chân của đại lão, hai là bởi vì có thể so sánh giọng điệu của hai người với nhau, tránh bị lừa gạt.

Lúc gặp nhau, đại lão Hà đang xác nhận thời gian với hai đàn em tạm thời.

“Bây giờ là mấy giờ rồi, thời gian đếm ngược đã về 0 chưa?”

Vương Mạnh Viễn và Mã Thông trăm miệng một lời: “11 giờ 42 phút.”

Mã Thông không vui nhìn bạn cùng phòng giành lời của mình, cậu ta bổ sung: “Anh Hà yên tâm, 2 phút trước thời gian đã hết rồi.”

Hà Sở Văn mỉm cười gật đầu, lễ phép nói cảm ơn, trông có vẻ tâm trạng rất thoải mái, không hề căng thẳng vì tình huống đột ngột mới xảy ra.

Cố Cảnh Thịnh không gia nhập vào nhóm ba người bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, sau khi gặp bọn Hà Sở Văn thì cô lại lục tục gặp Tào Uyển Diễm và Lưu Hàn Nho.

Lúc đi tới đỉnh núi, Diêu Nhược Linh và mặt búp bê họ Thương đã ở đó rồi.

Bởi vì tạo hình siêu độc đáo và khoa trương của mình, Cố Cảnh Thịnh đã hấp dẫn sự chú ý của các người chơi khác.

Diêu Nhược Linh co rút miệng, hỏi: “Cô cũng bị ong mật chích à?”

Cố Cảnh Thịnh yên lặng nhìn trời: “Lúc chạy trốn không chú ý nên bất cẩn bị té.” Cô lại nói, “‘Cũng’ là có ý gì, Vưu tiên sinh kia bị chích hả?”

Trước khi chạy trốn, Cố Cảnh Thịnh có nghe thấy một tiếng la thảm thiết.

Diêu Nhược Linh gật đầu, có hơi không vui: “Cậu ta bị thương khá nghiêm trọng, có điều không nguy hiểm đến tính mạng.”

Lòng Cố Cảnh Thịnh hơi trầm xuống — Dựa vào đoạn đối thoại lúc trước, thì Vưu Nhất Minh cũng giống cô, đều là người chơi đã từng trải qua một trò chơi chính thức.

Vương Mạnh Viễn liếc nhìn Diêu Nhược Linh một cái, đề nghị: “Chẳng phải có mang theo…”

Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Diêu Nhược Linh trực tiếp cắt lời: “Bây giờ không dùng được, đạo cụ trị liệu có hạn, hai người mấy người lại là người mới không có túi đựng thẻ, nếu ngày đầu tiên đã dùng hết đạo cụ thì tới mấy ngày cuối làm sao đây, bị thương phải đợi thân thể tự lành chắc?”

Cố Cảnh Thịnh mới vào đã dùng một đạo cụ trị liệu: “…”

Hạ Nam nhìn Cố Cảnh Thịnh đang rối rắm, lại càng thêm chắc chắn cô là lính mới không có lực uy hϊếp.

Lưu Hàn Nho không thuộc phòng của đám Diêu Nhược Linh, không sợ cô ta như Vương Mạnh Viễn, cậu ta nói chen vào: “Nếu chỉ có một người bị thương thì cũng không đến nỗi dùng hết chứ?”

Diêu Nhược Linh không để ý đến cậu ta, chỉ lạnh lùng nói với Hạ Nam: “Người ông dẫn, tự ông dạy, đừng để vướng tay vướng chân.”

Hạ Nam cười thở dài, ôn hòa giải thích cho Lưu Hàn Nho: “Sau khi trở thành người chơi chính thức sẽ nhận được một cái túi đựng thẻ 5 ngăn, số ngăn của túi rất khó tăng thêm nên mỗi lần vào trò chơi đều phải lựa chọn đạo cụ hữu dụng nhất.”

Lưu Hàn Nho nghe vậy liền cúi đầu, Cố Cảnh Thịnh ngớ người lặp lại: “Số ngăn túi rất khó thêm…”

“Có thể nhận trong khu rút thăm trúng thưởng, trong phó bản cũng có thể tìm được, nhưng tỷ lệ không cao.”

Người đáp lời cô là mặt búp bê vẫn luôn đứng cách xa các người chơi.

Diêu Nhược Linh cảm thán: “Cho dù là đám người chơi cũ như bọn tôi thì cũng chỉ có 7, 8 ngăn thôi, nghe nói có cả người chơi sở hữu 10 ngăn nữa, nhưng chưa ai thấy bao giờ.”

Tôi là 10 ngăn nè!

Du͙© vọиɠ muốn sống làm Cố Cảnh Thịnh không dám phát ra tiếng — Lúc này mặc kệ là phỉ nhổ hay là khoe khoang thì đều rất châm biếm, hai loại này dù là cái nào thì cũng đều có thể kéo thù hận của mọi người.

Tuy rằng gặp phải chuyện ngoài ý muốn trong lúc hái trái cây, nhưng các người chơi vẫn nhanh chóng bắt đầu chấp hành nhiệm vụ ở vị trí của mình như trước, trên đường quay về cây số 4 Cố Cảnh Thịnh còn cố ý liếc xem Vưu Nhất Minh một cái — Những phần da để lộ bên ngoài của đối phương đều có màu xanh đen hoặc tím trông cực kỳ tệ hại, còn thân thể thì cứ như hoàn toàn tách rời khỏi xương, sưng phù thành hình thể của Hạ Nam.

Cố Cảnh Thịnh có chút cảm thán, Vưu Nhất Minh là người chơi chính thức, nhất định cũng có túi đựng thẻ của riêng mình, mà đạo cụ trị liệu thuộc về vật phẩm cấp thấp, tỷ lệ nhận được rất cao, nhưng anh ta lại không chọn chữa trị cho bản thân mà là nghe theo quyết định của Diêu Nhược Linh.

Đối với một lính mới không có người dẫn dắt mà nói, hái trái cây cũng không dễ dàng như Cố Cảnh Thịnh nghĩ, không nói tới chuyện độ khó vật lý, chỉ mỗi hệ thống sinh thái ở đây thôi cũng đã khiến người ta đau đầu rồi — Đàn ong sẽ bị kích phát bởi một người chơi bất kỳ nào đó, sau đó tiến hành công kích với các người chơi ở trong phạm vi tấn công.

Từ sáng đến trưa, đám ong mật điên khùng đó tấn công tổng cộng bảy lần.

Có lần đầu làm gương, trong sáu lần chạy trốn sau, Cố Cảnh Thịnh đều vững vàng đến từng dấu chân một.

Vào lúc 3 giờ chiều, Vưu Nhất Minh làm chậm nhất cũng đã hái xong trái cây dưới sự giúp đỡ của Diêu Nhược Linh, sau khi các người chơi thương lượng đơn giản xong liền quyết định trực tiếp xuống núi.

3 giờ 49 phút, tất cả người chơi đến chân núi.

Ngoại trừ ghi chép lại các suy đoán tâm đắc do mình phân tích được, Cố Cảnh Thịnh cũng ghi chép luôn cả tuyến thời gian theo từng sự việc — Thân là người chơi duy nhất vì không có năng lực cân bằng mà bị thương, ngoại trừ tố chất thân thể, cô cũng kéo luôn trí nhớ vào phạm vi không tự tin của mình.

4 giờ 50 phút, ngay khi các người chơi đang đợi mòn mỏi đến nỗi định chơi đấu địa chủ, cuối cùng lão Ivan cũng điều khiển chiếc xe ngựa của ông ta xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Đám lười biếng, quỷ tham tiền, bọn người hạ đẳng hết ăn rồi lại uống này! Các ngươi ngồi xe ngựa của lão Ivan, buổi tối còn muốn ăn bánh mì của lão Ivan, rồi ở trong căn nhà gỗ nhỏ của ta, nhưng lại không chịu thành thật làm việc gì cả! Nếu con mắt của các ngươi còn chưa bị che phủ bởi tro bụi vì sự tham lam thì hãy dùng đôi mắt gian xảo đó của mình mà nhìn đi, những thứ quả đáng yêu này sao có thể bị đặt lung tung trong những cái rổ thế này được kia chứ, đây là sai lầm không thể tha thứ được… À, chỉ có một người đặt trái cây vào đúng rổ thôi, nhưng cũng không đáng khen ngợi, bởi vì đây chính là toàn bộ thành quả hôm nay của hắn ta!”

Lão Ivan dùng một giọng điệu vang dội, khoa trương, tràn ngập tính hí kịch mà điên cuồng trách móc các người chơi, ngoại trừ Vưu Nhất Minh phụ trách cây số 8 vì đặt trái cây đúng rổ mà tránh được một trận thì những người khác đều bị ăn ngay một đợt mắng chửi như bão táp.

Nhóm người chơi mới ngây ra như phỗng, người chơi cũ thì nén giận, người duy nhất giữ vững hình tượng chính là mặt búp bê ngay cả NPC cũng không dám chủ động tiếp cận trong ba mét, cùng với Hà Sở Văn đang lễ phép mỉm cười nghe mắng.

Trong lòng Cố Cảnh Thịnh có hơi đồng tình với Hà Sở Văn, mấy người chơi khác tuy bị chửi nhưng tốt xấu gì còn có thể nhìn trời nhìn đất, thông qua hiệu quả thị giác mà chủ động lựa chọn dời lực chú ý, còn anh ta chỉ thể bị động tiếp nhận tiếng nói vang dội đó dưới trạng thái bị mù.

Mã Thông không kiên nhẫn gãi đầu: “Sao tôi cứ cảm thấy cách nói chuyện của ông ta hơi là lạ?”

Lưu Hàn Nho: “Dùng app dịch chăng? Nếu đã đặt tên tiếng Anh thì chắc nói vậy mới hợp với bối cảnh của phó bản.”

Tào Uyển Diễm: “Vậy sao không trực tiếp nói tiếng Anh luôn?”

Cô gái nhỏ với kho tri thức vẫn đang trong quá trình tăng lên này vô cùng ngây thơ, không hề ý thức được sau khi mình hỏi xong, đa phần người chơi đã vô thức đờ người, cho tới khi Cố Cảnh Thịnh chậm rãi mở miệng nhắc nhở: “Nếu mà nói tiếng Anh thì phó bản này không cần viết mấy cái tin nhắn linh tinh kia nữa, vì ngay giai đoạn nghe hiểu đã thất bại thảm hại rồi.”