Nửa tháng sau, trong một khu rừng núi, núi non phập phồng, cánh rừng mênh mông, thậm chí sâu trong đó còn có tiếng gào thét của dã thú.
Xuy!
Khai Sơn phủ bổ một cái, mấy đạo máu tươi bắn ra, một con gấu nâu thây phơi tại chỗ, đốm lửa bừng lên, thêm một cái nồi lớn và nước vừa sôi, trực tiếp mở tiệc.
"Lão Ngưu, vô song phủ pháp của ta như thế nào." Búa trong tay Trần Tầm run lên, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu.
Bò…ò…!
Đại Hắc Ngưu kêu cho có lệ, lúc này nó đang dùng chân đào đất, chôn vết máu, đi ra ngoài, an toàn là hàng đầu.
"Thật sự không phải là lực lượng của phàm nhân."
Trần Tầm nắm chặt nắm đấm, trong miệng không ngừng cảm thán nói, đơn đôi cùng với gấu nâu, chỉ dùng một quyền liền đánh nó choáng, xương sườn đều gãy mấy cái.
Một người một trâu vây quanh nồi lẩu, ăn như hạm, thịt hoang dã đúng là thơm, cho nên ăn rất hăng hái.
"Lão Ngưu, tuy rằng chúng ta có lực lượng vượt xa phàm nhân, nhưng ngươi cũng nhìn thấy, mẹ nó, còn có tu tiên."
Trần Tầm ăn bàn tay gấu, chậc chậc nói: "Gặp chuyện chớ xúc động, những người trông mà khiêm tốn, nói không chừng chính là lão yêu quái đấy. ”
Bò…ò....
Đại Hắc Ngưu đáp lại, tỏ ra đã nghe hiểu, sau đó lại tiếp tục ăn say sưa ngon lành.
"Chúng ta chính là ở dã ngoại gϊếŧ một con gà, cũng nhất định phải hủy thi diệt tích, không nên lưu lại dấu vết cho người khác."
"Bò…ò…?"
"Bởi vì phía sau hắn có thể có một đàn gà, đến lúc đó dựa vào mùi hương liền tìm được chúng ta."
"Bò…ò…?"
Đại Hắc Ngưu nghe vẫn không hiểu, một miếng thịt từ trong miệng rớt ra, nó vội vàng dùng miệng nhặt lên từ trên mặt đất.
"Ngươi cảm thấy một đám gà tới thì tính là cái gì đúng không? Chỉ cần gϊếŧ sạch là xong ư? Trần Anh cười nhạo một tiếng, miệng đầy dầu.
"A." Đại Hắc Ngưu gật đầu.
"Nếu như bầy gà này là tu tiên giả nuôi thì sao?"
Trần Tầm cao thâm khó lường nói: "Có phải lại tới tìm chúng ta gây phiền toái hay không. ”
"Bò…ò…!"
"Nếu như chúng ta lại đánh thắng đám tu tiên giả kia thì sư phụ của bọn hắn có phải sẽ tìm chúng ta đúng không?"
"Bò…ò…! Bò…ò…! "Đại Hắc Ngưu ngây ngẩn cả người, thật có đạo lý.
“Cuối cùng có thể bởi vì một con gà, dẫn phát tông môn đại chiến, hai ta có thể đánh bao nhiêu người?”
Trần Tầm nhíu mày, xé rách thịt gấu, "Nếu chúng ta không cẩn thận bị đánh chết thì sẽ thiệt hại bao nhiêu con trâu cái nhỉ? ”
"Bò…ò…! ~~”
Đại Hắc Ngưu bừng ngộ ra, đôi mắt to như chuông đồng lấp lánh hữu thần nhìn Trần Tầm, giá trị sùng bái trong mắt giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.
"Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy."
Trần Anh khen ngợi cười nói, hắn liền thích biểu tình này của Đại Hắc Ngưu: "Cho nên sau này làm việc, cần phải cẩn thận hơn, một chút qua loa cũng không thể có. ”
"Bò…ò…!" Đại Hắc Ngưu gật đầu.
"Như vậy vấn đề đã đến."
Trần Anh vẻ mặt nghiêm túc, nói, "Nếu có một con trâu cái đang cùng tu tiên giả giằng co, tranh đoạt một gốc linh dược, đại chiến hết sức căng thẳng thì phải xử lý như thế nào? ”
"Phương án thứ nhất: Anh hùng cứu mỹ nghĩa không thể từ chối, ngoài ta ra thì còn có ai."
"Phương án thứ hai: Đứng về thế lực mạnh, khi dễ nhỏ yếu vì để tự vệ."
"Phương án thứ ba: Coi như không có việc gì phát sinh, lặng lẽ đi ngang qua, không dính nhân quả."
"Phương án thứ tư: Duy ngã độc tôn, có ta vô địch, tất cả đều phải chết, linh dược là của ta."
"Xin trả lời."
Trần Tầm nhìn Đại Hắc Ngưu bằng cặp mắt thâm thúy, vật sau cả người toát ra mồ hôi, đề thật khó.
Trong mắt Hắc Ngưu giãy dụa, sao có thể trơ mắt nhìn con trâu cái bị hãm hại trong tay địch, trong lòng đưa ra quyết định: "Bò…ò..! ”
“Phương án thứ nhất sao, sai rồi!”
Trần Tầm cười lạnh một tiếng: "Một con trâu cái làm sao có thể tranh đoạt lại tu tiên giả, nếu ngươi xông lên, chỉ có thể xuất hiện thêm một bộ thi thể. ”
"Bò…ò…, bò…ò...."
"Chọn cái thứ hai, sai lầm lớn."
Trần Tầm hơi híp mắt, giải thích, "Ngươi đã biết là đang tranh đoạt linh dược. Nếu thêm một người là sẽ có thêm một phần nguy hiểm, tu tiên giả sẽ coi ngươi thành địch nhân, cũng sẽ không tha ngươi. ”
Con ngươi Hắc Ngưu co rụt lại, mồ hôi lạnh chảy ra ngày càng nhiều, nó đã chết hai lần: "Bò…ò…, bò…ò…, bò…ò…! ”
"Ha ha ha, vậy mà chọn ba, sai lầm lại càng lớn hơn."
Trần Tầm cười một cách càn rỡ, trong mắt mang theo lãnh ý, "Thế giới này cũng không có luật pháp, khi không có thực lực, ngươi vĩnh viễn không cách nào xác định có bị phát hiện hay không, bọn hắn chỉ biết đồng thời đánh chết ngươi, cho rằng ngươi là con trâu nhặt tiện nghi. ”
Hắc Ngưu cả người mềm nhũn, bị Trần Tầm dọa phát run, một tiếng hơi thở nặng nề phun trên mặt đất: "Bò…ò…, bò…ò…, bò…ò…, bò…ò…! ”
"Không nghĩ tới, ngươi lại chọn phương án thứ tư."
Trần Tầm chậm rãi đứng dậy, một bóng đen bao phủ gương mặt, Đại Hắc Ngưu đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng, nó bị dọa đến xụi lơ, chẳng lẽ mình lại chết...
"Chúc mừng ngươi..."
"Bò…ò…?!"
Đại Hắc Ngưu nghe xong đột nhiên cả người khôi phục lực lượng, bốn cước dần dần nâng lên, trong mắt dấy lên hy vọng, chẳng lẽ mình rốt cuộc đã đúng rồi, muốn được sống lại sao!
Đồng tử Trần Tầm chậm rãi mở to, nhìn xuống Đại Hắc Ngưu, âm u cười to:"Ngươi đã lựa chọn phương án thảm thiết nhất, lão Ngưu, ngươi chết đi! ”
Bò…ò… ~~~!!
Ánh mắt Đại Hắc Ngưu tan rã, bành, một trận khói bụi, liều chết ngã trên mặt đất, chính mình thế mà lại chọn sai hết...
Một lát sau, Hắc Ngưu nghĩ thầm không đúng, như thế nào cả bốn đáp án đều sai, nó càng nghĩ càng không thích hợp, nhìn Trần Tầm còn đang ăn bàn tay gấu, trúng kế!
Bò…ò…!!!
"Cmn..."