Phía sau có vài người chạy đến, bọn họ mặc trang phục tương tự như nhau, có khả năng là một gia tộc tu tiên nào đó.
Tất cả bọn họ đều là Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, thậm chí còn có một tên Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, lúc này xung quanh có không ít tán tu vây lại đây, bọn đều thờ ơ hoặc giễu cợt nhìn Trần Tầm.
“Như thế nào, nhiều người bắt nạt ít người sao?”
Trần Tầm lạnh lùng cười, trong mắt hắn không có một chút sợ hãi nào.
“Làm ăn buôn bán cũng không phải làm như vậy đâu.”
“Ta còn nói là ai, thì ra là một tên thổ phỉ ngu ngốc.”
Một tên đại hán mặt tròn khinh thường nói.
“Đạo huynh, người này giao cho ta đi.”
“Được.”
Nam tử gật đầu.
“Trong cốc không thể dùng pháp thuật, nhớ chú ý đúng mực.”
“Tên ngốc, nếu người quỳ xuống dập đầu vài cái nhận sai với đạo huynh của ta thì chuyện hôm nay có thể bỏ qua.”
Đại hán mặt tròn ngẩng đầu dùng lỗ mũi nhìn Trần Tầm.
“Từ nay về sau ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi ở đại hội Thăng Tiên nữa.”
Những người này rõ ràng muốn trêu đùa chính mình, cuộc sống càng không như ý muốn thì sẽ càng thích bắt nạt kẻ yếu hơn.
Nếu hắn còn không tỏ ra chút thái độ thì những tên tán tu này sẽ thật sự cảm thấy chính mình có thể tùy ý bị bắt nạt.
“Ngươi là cái thá gì chứ, lớn lên trông giống như một trái dưa hấu thối vậy.”
Trần Tầm bình tĩnh nói, hắn đứng tại chỗ không động đậy.
“Vậy mà cũng xứng ở trước mặt ta sủa gâu gâu như tên điên sao.”
“Đồ miệng lưỡi sắc bén, để xem lão tử đập nát cái miệng của ngươi như thế nào.”
Cả khuôn mặt đại hán mặt tròn tràn đầy giận dữ, tên ngốc này vậy mà dám sỉ nhục hắn ta, “ầm ầm”, hắn ta bước lên một bước, trên tay lóe lên ánh sáng nhạt, sau đó Kim Cương quyền mang theo sức gió mãnh liệt đánh thẳng về phía Trần Tầm.
Rầm!
Trần Tầm lùi về sau một bước, sau đó tung ra một quyền vô cùng bình thường, nhưng khi va chạm với quyền của đại hán mặt tròn lại khiến sắc mặt của người sau thay đổi rõ rệt, trên mặt hắn ta xuất hiện biểu tình đau đớn rồi đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết.
“A!!”
Âm thanh nứt xương vang lên, đại hán mặt tròn bay ngược ra ngoài, hắn ta sợ hãi nhìn Trần Tầm, đây là loại sức mạnh kỳ lạ gì chứ!
“Kim Cương quyền của Liêu gia vậy mà bị phá rồi, tên này thật sự là thâm tàng bất lộ!”
“Ha ha, không nghĩ đến tên ngốc này… Đạo hữu này vậy mà có thực lực như vậy.”
……
Xung quanh vang lên một trận âm thanh ồn ào, ánh mắt bọn họ nhìn Trần Tầm thay đổi không ít, thì ra người này không phải là một tên ngốc.
“Liêu gia đúng không.”
Trần Tầm gật nhẹ đầu rồi nhìn về phía mấy người đang giận dữ.
“Nhớ cho kỹ, các ngươi còn thiếu ta nửa túi hạt giống linh dược đấy.”
“Đạo hữu nhớ cẩn thận bên ngoài Cửu Tinh Cốc.”
Nam tử đỡ đại hán mặt tròn lên rồi cười một cách âm trầm.
“Chỉ là so một chút thể thuật mà thôi, cũng không thể quyết định được chuyện gì cả.”
“Ồ?”
Trần Tầm cười, có phụ trợ của khăn trùm đầu cho nên hắn cười càng âm trầm và khủng bố hơn so với hắn ta, nụ cười của hắn khiến cho tâm Liêu gia trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng các tán tu vây xem hô to mẹ kiếp, thì ra cái khăn trùm đầu này có cảm giác áp bách mạnh mẽ như vậy.
Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu quay đầu đi thẳng, phía sau bọn hắn còn có một người Liêu gia đi theo, nhưng mà bọn hắn bắt đầu tăng tốc lên, bước chân càng lúc càng nhanh.
Sau khi bọn hắn quẹo qua ba chỗ ngoặt thì nhanh chóng chạy ra khỏi Cửu Tinh cốc rồi biến mất không thấy đâu, người Liêu gia đi theo phía sau bọn hắn đều sững sờ, người đâu rồi?!
Ở trên đường.
“Lão Ngưu, lần này ta đã quá xúc động rồi, nếu ta không để ý đến nửa túi hạt giống linh dược đó thì nhất định sẽ không kết thù.”
Trong mắt Trần Tầm hiện lên vẻ xin lỗi, mấy năm nay bọn hắn cũng nghe qua không ít lời đàm tiếu nhưng mà đều không có chuyện gì xảy ra.
“Mu!”
Trong mắt Đại Hắc Ngưu hoàn toàn không để ý chút nào, rõ ràng là do bọn họ cố ý bắt nạt chúng ta, sống trên trời này không phải chuyện gì cũng có thể bỏ qua.
“Trước hết tạm thời chúng ta đừng đi đến đại hội Thăng Tiên, người Liêu gia kia nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Trần Tầm trầm giọng nói.
“Trước tiên phải tăng thực lực lên đã, chúng ta không có nơi nương tựa, Tu Tiên giới còn tàn khốc hơn rất nhiều so với Phàm Nhân giới.”
“Mu!”
Đại Hắc Ngưu đáp lời, cảm giác của nó nhanh nhạy hơn Trần Tầm một chút, người Liêu gia kia rõ ràng đã nổi lên tâm tư muốn gϊếŧ người.
Sau khi trở lại trong sơn động ở bên ngoài núi non thì Trần Tầm không ngừng kiểm điểm lại chính mình, ở Phàm Nhân giới quá lâu rồi, nếu đi vào chỗ này mà hắn còn muốn tranh giành chút sĩ diện nhất thời kia thì nhất định sẽ đem đến đại họa sát thân cho bọn họ.
“Lão Ngưu, nếu lần sau gặp phải loại chuyện này nữa thì chúng ta cứ nhịn là được, chờ đến khi có đủ thực lực thì chúng ta sẽ lấy lại những gì đã mất.”
Trần Tầm chửi một câu rất nhỏ mà Đại Hắc Ngưu nghe không hiểu.
“Con mẹ nó, mấy tên nhãi ranh.”
“Ọ ò ọ òoo”
Đại Hắc Ngưu cọ cọ Trần Tầm, hiện tại tâm thái của bọn hắn còn chưa đến mức có thể xem nhẹ mọi thứ, nhưng mà nhất định phải trải qua.
“Lão Ngưu, không có chuyện gì đâu.”
Trần Tầm ôm Đại Hắc Ngưu.
“Ngươi đi trồng linh dược đi, ta xem thuật luyện đan thế nào rồi.”
“Ọ òoo!”
Đại Hắc Ngưu cực kỳ nghe lời, nó nhanh chóng chạy đi khiến cho Trần Tầm rất vui vẻ.
Trần Tầm lật xem “Thuật luyện đan cơ bản”, trước hết phải ngưng tụ đan hỏa bên trong cơ thể, sau đó chậm rãi tinh luyện dược tính của linh dược, cuối cùng dung hợp lại thành một viên đan dược.
Nhưng mà đan hỏa thật sự rất tiêu hao pháp lực, chỉ cần sơ ý một chút thì một lò đan dược sẽ bị hủy đi ngay lập tức, một đại sư luyện đan chân chính nhất định là do vô số linh dược chồng chất mà thành.
Ngoài ra thuật luyện đan có nói đến có địa mạch chi hỏa có thể thay thế đan hỏa, nhưng những chỗ này đều bị các tiên môn chiếm giữ giống như nhau, tu sĩ bình thường nghĩ cũng đừng nghĩ.
Trần Tầm xem cực kỳ hứng thú, hắn từng học y thuật, chỗ này có một số thứ tương tự với nhau.
Đan dược thường thấy nhất trong Luyện Khí kỳ là Trọng Vũ đan và Ích Khí đan, đó đều là loại đan dược tốt nhất dùng để tăng tu vi, thế nhưng phương thuốc đan dược đều đã bị hỏng.
“Linh dược hai mươi năm vậy mà lại dùng để làm thuốc.”
Trần Tầm lẩm bẩm, đương nhiên niên đại càng lâu càng tốt, nhưng mà linh dược càng nhiều năm thì sẽ luyện chế đan dược càng tốt hơn.
……
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bất tri bất giác đã đến một năm sau, bọn hắn đã lỡ hẹn đại hội Thăng Tiên lần này, người Liêu gia đã sớm bày sẵn trận địa ở ngoài cốc sẵn sàng đón quân địch thế nhưng không nghĩ đến người sẽ không tới.
Xem ra tên ngốc này vẫn còn chút thông minh, biết được đã đắc tội với nhân vật lớn cho nên chấp nhận làm rùa đen rút đầu.
Năm nay thật sự đúng là xuất hiện vài người bán quyển sách nhỏ giống như Trần Tầm, cũng khá nổi tiếng và kiếm được một bút lời lớn.
Trong sơn động, Trần Tầm tiếp tục thêm điểm trường sinh lên trên vạn vật tinh nguyên.
Hôm nay Trần Tầm tĩnh tâm tĩnh khí ngồi xếp bằng trên mặt đất, Đại Hắc Ngưu đứng lên không ngừng đấm bả vai cho Trần Tầm, nó liên tục khịt mũi giống như rất kích động.
“Giờ lành đã đến, bổn tọa mở lò luyện đan, thỉnh thần tiên chư Phật phù hộ cho Trần Tầm ta một chút mặt mùi!”
“Mu~!!” Đại Hắc Ngưu cũng kêu lên ở phía sau Trần Tầm.
Hai mắt đang nhắm nghiền của Trần Tầm đột nhiên mở ra, trước mặt hắn có một cái đan lô, hắn chỉ tay ra, đan lô bay lên trời theo hình xoắn ốc ngang tầm mắt với hắn.
Xung quanh bọn hắn bày mấy chục phần linh dược luyện chế Trọng Vũ đan mà bọn hắn tích lũy được mấy năm nay, tất cả đều là ba mươi năm tuổi trở lên.
“Đi!”
Trần Tầm hét lớn một tiếng, một gốc cây linh dược bay vào trong lò, lòng bàn tay phóng ra đan hỏa, pháp lực trong cơ thể Trần Tầm cũng bắt đầu tiêu hao, trán lấm tấm mồ hôi.
Trần Tầm điều khiển đan hỏa khi thì lớn khi thì nhỏ, tâm tình hiện tại của Đại Hắc Ngưu giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, lên xuống phập phồng không dám thở mạnh một hơi.
Từng cây linh dược không ngừng bay vào trong lò, từng trận hương dược tỏa ra, Đại Hắc Ngưu trừng lớn mắt.
“Phốc”, một tiếng giống như bong bóng nổ vang lên, một phần linh dược Trọng Vũ đan đều đã hỏng, hóa thành một bãi nước thuốc đen như than.
Trần Tầm thở hổn hển lấy ra một quyển sách nhỏ viết vào chỗ trống, hắn nhớ rất rõ ràng cảm giác vừa rồi, mỗi cây dược liệu sử dụng lượng hỏa bao nhiêu, lý luận và thực tiễn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.