Chương 26: Trộm Nhà Của Ta Đều Phải Chết

Vu sư huynh lạnh giọng nói: “Nên đi thôi, nếu còn nhiều lời nữa thì ta sẽ đưa muội trở về đấy.”

Diệp sư muội nghe thấy dựng hết cả lông tơ, vẻ mặt của các sư đệ sư muội xung quanh cũng hết hồn, Vu sư huynh nổi giận rồi.

“Các vị đi thong thả.”

Trần Tầm mỉm cười chắp tay, cuối cùng cũng tiễn được đám Phật sống này đi, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Lão Ngưu, đi thôi.”

“Mu!”

Đại Hắc Ngưu trong gian nhà nhỏ chạy ra, bọn hắn cùng hợp sức thúc đẩy nhau, nhàn nhã vô cùng tìm được một bãi cỏ không có người thì dừng lại.

“Lão Ngưu, hôm nay kiếm được bao nhiêu.”

Trần Tầm lau mồ hôi, nhếch môi cười nói: “Ngươi vất vả rồi.”

“Mu mu!” - Đại Hắc Ngưu cọ cọ Trần Tầm, khách sáo quá rồi.

“Chúng ta kiếm ít tiền phải để dành nhiều một chút, mấy năm nay tiền kiếm được đều đưa cho bằng hữu an bài hậu sự cả rồi.”

“Mu.”

Đại Hắc Ngưu gật đầu, cuộc sống giờ đây không tệ, không cần đi giao thiệp làm quen với bất kỳ ai, nếu không thì bọn họ đã không thấy đâu rồi.

Thật ra bạn bè của nó rất đông, vài người hàng xóm của nó cứ luôn đến tìm nó tán dóc, giãi bày tâm sự.

Những người hàng xóm tưởng rằng Đại Hắc Ngưu không hiểu, nhưng mà nó nghe hiểu được, bởi vì đó là sự đối đãi chân thành của bọn họ, hơn nữa nó cũng thích nghe chuyện xưa.

“Lão Ngưu.”

Trần Tầm vỗ mạnh lên đầu trâu một cái, Đại Hắc Ngưu kêu lớn “Mu” vì đau, nhìn Trần Tầm bằng ánh mắt khó hiểu.

“Ngươi vui vẻ lên một chút cho ta xem nào, vờ trầm tĩnh gì chứ?”

Trần Tầm giả vờ tức giận nói, cả tháng nay hắn rất ít khi thấy gương mặt tươi cười của lão Ngưu: “Sao còn không qua đây”

“Mu!”

Đại Hắc Ngưu nhỏ giọng kêu, bò sang cạnh gian nhà nhỏ thè lưỡi liếʍ liếʍ chân, ánh mắt mang vẻ bi thương vẫn chưa trở lại bình thường.

“Chúng ta làm vài chuyện này đều là vì công đức đó, trong lòng ngươi cứ mặc niệm tích đức cho bằng hữu của chúng ta, kiếp sau chắc chắn bọn họ sẽ giàu to, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống tốt đẹp.”

Trần Tầm u sầu nói, dùng chiêu cuối: “Phật tổ trên trời đều sẽ bảo vệ bọn họ.”



“Mu?”

Ánh mắt Đại Hắc Ngưu tràn đầy ánh sáng, cứ nói về công đức là nó lại phấn chấn lên, nó hoàn toàn tin tưởng vào công đức: “Mu mu mu?”

“Thật đó! Ta cũng đã gửi đi rồi, nếu không thì sao ngươi lại thấy ta giống ngươi?”

Trần Tầm nghiêm túc hùng hồn mà nói:

“Mu mu... Mu...” - Đại Hắc Ngưu ngồi khoanh chân lại, trong miệng liên tục kêu lên “Mu”, không biết là đang niệm cái gì.

Trần Tầm lắc đầu cười một cái, khe khẽ than thở một tiếng, cõi lòng hắn đang từ từ thay đổi, gian nhà nhỏ lưu động này là bước đầu tiên hắn thực hiện.

Tựa như ở một nơi càng lâu thì càng nhiều trói buộc, bọn hắn cũng không phải kẻ vô tình, nói chung là không thích hợp với thế giới phàm nhân này.

“Mu!”

“Xong chuyện rồi?”

“Mu~”

Đại Hắc Ngưu áp sát lên người Trần Tầm, khóe miệng cười một cái, nó đã mang công đức cho bằng hữu cả rồi, về sau lại bắt đầu tích góp dần.

“Ha ha ha...”

Trần Tầm bùi ngùi vỗ Hắc Ngưu, tựa vào nhau dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, bọn hắn lại tùy thời mà ở trong thành Bàn Ninh, dạo vòng xem thử khắp nơi, tối đến bán đồ ăn vặt, ban ngày cùng đi nhập hàng, thấy thứ gì mình thích thì mua.

Một năm sau, gian nhà nhỏ lưu động của Trần Tầm đã thật sự vang danh không nhỏ ở thành Bàn Ninh, không ít người mến danh mà đến, tất cả đều dựng ngón cái, quá ngon!

Cuối cùng, vào một buổi sớm nắng tươi, lúc bọn hắn đi nhập hàng, nhà nhỏ lưu động bị trộm đi mất...

Lúc đó Trần Tầm đang vác hai bao thịt, nhìn bãi cỏ trống huơ trống hoác, hai bao thịt trên vai từ từ rơi xuống nặng nề đập lên mặt đất, cũng đập vào trong lòng bọn hắn.

“Gian nhà của chúng ta đâu?!!”

“Mu mu? Mu!”

Đại Hắc Ngưu lo lắng kêu lớn, chạy lung tung trên bãi cỏ, quả thật không nhìn thấy gian nhà của bọn hắn đâu.

Một người một trâu quỳ trên bãi cỏ, ánh mắt trống rỗng không còn gì luyến tiếc, nhà, lại mất rồi...

“Lão thiên bất công, lão thiên quá bất công!”



Sự phẫn nộ tràn đầy trên mặt Trần Tầm, trán nổi gân xanh: “Cái gian nhà to như vậy cũng trộm đi được?!”

Đại Hắc Ngưu tức đến mức run rẩy cả người, không ngừng khè ra hơi thở trên đất, cỏ dại bay tứ tung, quá mức đáng giận!

“Đồng bọn, chắc chắn là có đồng bọn cùng làm.”

Trần Tầm nhổ một ngụm nước bọt, nhìn một điểm trên bãi cỏ: “Con mẹ nó, hôm nay chúng ta phải đại khai sát giới, nồi niêu xoong chảo của chúng ta đều ở trong đó, đã theo chúng ta bao nhiêu năm rồi!”

“Mu~!”

Đại Hắc Ngưu đứng lên, cơ bắp cả người tăng vọt, nó nhìn theo hướng vết bánh xe, không thể nào đi quá xa, bởi vì muốn đẩy thì bọn họ đều phải dùng không ít sức lực.

Trần Tầm lấy cái khăn che mặt của tướng cướp đã lâu không dùng trong áo ra, phanh cúc áo để lộ cơ bụng mười sáu múi, từ từ rút hai cây búa Khai Sơn ở bên eo, Đại Hắc Ngưu âm trầm đứng bên cạnh hắn.

Ánh mắt bọn hắn cùng nhìn về một hướng, khuôn ngực Trần Tầm phập phồng: “Lão Ngưu, đuổi theo!”

“Mu!!”

Hai bóng hình biến thành hai cơn gió lốc, vành mắt bọn hắn đỏ ngầu, điên cuồng đuổi gϊếŧ, hôm nay phải gϊếŧ đến mức đất trời đảo lộn, nhật nguyệt vô quang, đừng ai nghĩ mình thoát được.

Kẻ trộm nhà ta đều phải chết!

Xuyên qua khoảng cỏ, vượt qua cầu lớn, nhìn thấy rồi, bọn hắn nhìn thấy gian nhà của bọn hắn rồi, Trần Tầm gầm lên phẫn nộ, hắn bất thần nhảy lên thật cao thật xa.

“Rầm!”

Trần Tầm vững vàng giẫm lên trên gian nhà nhỏ, khí thế ngút trời, lạnh lùng nói: “Ban ngày ban mặt, đất trời chứng giám, các ngươi có ý gì?”

Hắn chậm rãi quay người, mắt nhìn xuống đất, rồi đồng tử bỗng co lại, sao toàn là quan binh thế này.

“Ta bị oan!”

“Mu!”

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu bị bắt vào đại lao, nguyên nhân là vì gian hàng lớn quá, chiếm quá nhiều vị trí của dân chúng, người khác cũng cần sinh hoạt, những khoảng đất tấp nập khác cũng còn nhiều đến thế.

Vô số người bán hàng rong đến báo quan, nói gian nhà nhỏ của Trần Tầm không hợp quy tắc khiến bọn họ sống thế nào được.

Mười ngày sau, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu sa sút bước ra khỏi đại lao, cuộc sống trong lao đúng là không phải người có thể trải qua được, bọn hắn ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra nét cười, tự do thật tốt.

Nhưng mà quan phủ cũng là người thấu tình đạt lý, trả lại tất cả nồi niêu xoong chảo cho bọn hắn, chỉ là gian nhà nhỏ này phải đập bỏ đi cũng là để bọn hắn không làm thế này nữa.

Trần Tầm đội ơn đại đức, nước mắt ròng ròng lớn tiếng gọi thanh thiên đại lão gia, cũng bảo đảm sẽ không làm ảnh hưởng người khác nữa, việc này là do bọn hắn không đúng.